Edit: Yunchan
Xanh biếc như làn xuân thủy ban sớm, đỏ ửng như ánh bình minh sắp lên.
Ta nghe chất giọng trầm khàn của Tễ Lam đọc lên câu này, trong lòng bỗng ngọt lịm như được ăn món mật hoa Linh Tiêu thơm phức. Người có thể viết ra được câu thơ tuyệt vời như thế, nhất định có một lòng yêu thương sùng bái vô bờ bến đối với giống loài đậu đũa đỏ. Hắn ta hay cô ta có quan hệ họ hàng huyết thống gì với ta không nhỉ? Tốt nhất hắn ta hay cô ta là một nhân vật tai to mặt lớn quyền cao chức trọng, có thế một mai khi ta tìm được hắn ta hay cô ta, thì đã có một ngọn núi lớn để dựa dẫm rồi, dù mai sau có gây ra bất cứ sai lầm gì, thì cũng không phải nơm nớp lo sợ như hôm nay nữa.
Ôm ấp trong lòng ước mơ về một tương lai tươi đẹp, ta theo Tễ Lam bước tiếp lên con đường phía trước.
Dọc đường đi vẫn có hàng đống lời đồn đại khó nghe, nực cười hơn là, có một tên yêu tinh xấu hú hồn rắp tâm muốn quyến rũ ta.
“Một tiểu mỹ nhân đáng yêu thế này, sao lại đi theo một tên quái vật tới da còn chưa lột hết chứ?” Đó là một con Bạch Hồ hóa thành hình người, hắn vừa nhác thấy ta và Tễ Lam trên đường, lập tức lủi tới trước mặt mà không thèm suy nghĩ gì, cười làm dáng rồi chìa một cái móng vuốt về hướng ta: “Tiểu mỹ nhân, đừng đi chung với sinh vật bậc thấp này nữa, hay là theo ca ca ẩm rượu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nu-giang-dau-hong/1462936/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.