Cất bước về tới căn lều, Lý Dương cắn răng bước vào thì nhìn thấy Phùng Bá sớm đã mở mắt ngồi đó.
- Lý sư đệ, ngươi…à mà thôi, trả cây búa lại cho ta. Tháng sau ta sẽ tự đi làm vậy!
- Phùng sư huynh, là sư đệ vô năng…
Lý Dương há miệng định giải thích một chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nói gì, chỉ đành cười khổ trả cây búa đã làm bạn với hắn hơn một tháng qua cho Phùng Bá. Hắn thậm chí còn nghĩ Phùng Bá đã tặng nó cho hắn nữa.
- Lý sư đệ, ngươi đừng tự trách. Là do ta không suy nghĩ thấu đáo, nhất thời đam mê tu luyện quá cho nên mới gây phiền phức cho ngươi. Từ tháng sau ngươi chỉ cần hoàn thành phần ngươi là được. À, phiếu cơm kia….
Phùng Bá cầm lấy cây búa, đảo mắt một chút lại nói.
Lý Dương nghe vậy thì thở dài, cầm ra phiếu cơm mà tháng vừa rồi hắn hầu như chưa đụng tới, đưa cho Phùng Bá.
Phùng Bá cầm lấy phiếu cơm, lại cảm thấy tình huống có chút xấu hổ, bèn ho khan đứng dậy đi ra ngoài.
Bản thân Phùng Bá trong lòng thực ra cũng có chút bất mãn.
Nhưng nơi này hiện giờ chỉ có hai người, không tiện vạch mặt thẳng thừng, bản tính Phùng Bá lại không quá thích chèn ép người khác. Vì vậy chỉ thu lại đồ vật rồi đi tìm cách khác. Còn về phần Lý Dương…tự sinh tự diệt vậy!
…..
Lý Dương nhìn thân ảnh Phùng Bá đi ra ngoài mà đáy lòng lạnh lẽo. Lòng người a! Khi cần thì hết sức nhiệt tình, chăm lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ngon-chi/137489/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.