Trời sáng sớm tinh mơ, Lý Dương một thân mặc trang phục đệ tử ngoại môn Vân Linh Tông, vai mang theo một cái túi vải, tay cầm một cây búa, chậm rãi men theo một con đường mòn mà đi.
Bởi vì trời vẫn chưa sáng hẳn, cho nên cỏ dại hai bên đường làm cho ống quần hắn ướt đẫm, lại còn dính thêm mấy hạt cỏ dại không biết tên.
Lý Dương cảm nhận không khí trong lành chung quanh, lại nhìn cây búa trong tay, nở nụ cười khổ.
Không lâu trước đây, Lý Dương hắn là một tiểu phu nghèo khó. Mà hiện giờ, Lý Dương là một tiều phu hạng sang.
Chưa nói tới cây rìu trong tay toàn thân lấp loé ánh kim, chỉ nói tới bộ y phục của Lý Dương mặc dù màu nâu có chút phổ thông, nhưng áo này được làm bằng tơ tằm thượng đẳng, đông ấm hè mát, co dãn tuỳ theo cơ thể, lại còn có chút ít tác dụng phòng ngự sơ đẳng, hoàn toàn là một chí bảo mà đế vương phàm tục mới có tư cách mặc.
Lý Dương vì vậy mà tâm tình cũng trở nên phấn chấn.
Lý Dương nghĩ lung tung, một lát lại nghĩ tới Phùng Bá, vị sư huynh này đúng là dụ trẻ con ăn cứt gà. Còn tưởng là tốt lành gì, thực ra là muốn Lý Dương đốn luôn phần củi của gã, còn phần gã thì chuyên tâm tu luyện ngũ hành pháp thuật gì đấy.
Lý Dương thấy vậy thì trong lòng nảy sinh hâm mộ, đồng thời cũng không có bất mãn gì mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái. Bởi vì Phùng Bá khi nhờ Lý Dương đốn củi thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ngon-chi/137488/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.