Tôn Thái đón ánh chiều tà tập tễnh đi ra, ánh chiều tà chiếu trên người tản ra hào quang màu vàng, đi theo Tôn Thái, càng đi càng xa.
Hắn đưa tặng túi trữ vật cũng là biểu hiện của việc giải khai khúc mắc, nói lên hắn đã bỏ qua việc khôi phục tu vi. Buông bỏ tất cả, thậm chí bao gồm tâm tính không cam chịu trong mấy trăm năm ở La Thiên tinh vực này.
Hắn vì gặp Vương Lâm mà có kết cục này, rồi lại bởi vì Vương Lâm mà vứt bỏ hết thảy, giải thoát tâm hồn thống khổ mấy trăm năm. Nếu thực sự có nhân quả, vậy thì chính là đây.
Yêu cầu duy nhất của hắn đó là lá rụng về cội, đó là xin Vương Lâm đưa hắn trở về quê nhà, đưa về thôn trang nhỏ dưới chân Thiên Sơn… Ánh chiều tà chiếu xuống, Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Chết hay sống, nhân và quả có đôi khi chỉ là một ý niệm. Cũng giống như âm và dương, hư và thực.
Việc thế gian, vốn là như thế.
- Nhân quả, tiếp theo của ý canh sinh tử luân hồi lại vừa biểu hiện. Thậm chí có thể nói, nhân quả này là căn nguyên của sinh hay tử. Bởi vì có sinh cho nên mới sinh ra quả tử vong…
Trong mắt Vương Lâm có một tia hiểu ra, chẳng qua vẫn cảm giác có chút trúc trắc mơ hồ, như là có thể nhìn được mà sờ không tới.
- Nói đến sinh cùng tử là chuyện khó lường nhất trên đời, bởi vì người thường không thể ngược lại. Bất kỳ tình huống đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2021241/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.