Chương trước
Chương sau
Thấy Dư Tắc Thành tới, Phong Linh Tĩnh vô cùng vui vẻ, nói với hắn:

- Ca ca, Thiên Bạch Đại tỷ thông qua sư môn tìm được cho huynh một bảo vật kéo dài thọ mệnh. Ma Kiếm Yêu tông bọn họ có một viên Đan Sơn Nguyệt Hồn Kim Đan có thể kéo dài thọ mệnh tám trăm năm. chăng hay có hữu dụng với ca ca không?

- Nếu như hữu dụng, vậy Thiên Bạch Đại tỷ sẽ trở về môn phái, cầu xin sư phụ tỷ ấy. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ thí luyện của Ma Kiếm Yêu tông, tranh thủ lấy đan này về cho ca ca.

Mấy hôm nay, năm người các nàng truyền thư cho đồng môn, hoặc liên hệ hào hữu tìm kiếm bảo vật kéo dài tuổi thọ cho Dư Tắc Thành.

Nhìn dung nhan kiều diễm của Phong Linh Tĩnh, không biết vì sao lời lên đến miệng, Dư Tắc Thành lại nuốt vào không nói. Gần đây vừa nói dương thọ mình sắp hết, hôm nay đã tìm được bảo vật kéo dài thọ mệnh, chuyện này cũng khó mà tin được, xem ra không thê nói.

Bất quá nghĩ tới năm nàng tìm kiếm bảo vật khắp nơi vì mình, lo lắng cho mình. Dư Tắc Thành cảm thấy trong lòng ấm áp, bèn nói:

- Không cần, không cần, ta cũng có một tin tốt, có một vị bằng hữu đã tìm được cho ta một món bảo vật. có thể kéo dài thọ mệnh ngàn năm. Bất quá y bảo ta phải đi mau, chuyện này mười phần nắm chắc hết chín, nguy cơ thọ mệnh đã không thành vấn đề nữa rồi.

Vừa nghe như vậy, lập tức mọi người thở phào nhẹ nhõm. Phong Linh Tĩnh nói:

- Như vậy quá tốt, đúng rồi, ca ca, khi nào huynh lên đường, chúng ta sẽ đi cùng huynh?

Dư Tắc Thành đáp:

- Không cần đâu, ta đi hơn tháng sẽ trở về, đừng lo lắng cho ta. Đúng rồi, sau khi ta đi, các nàng phải cẩn thận đồng bạn tên Nguyên Anh Chân Quân kia tới đây tập kích.

Nghe vậy, Phong Linh Tĩnh tô ra vô cùng sửng sốt:

- Nguyên Anh Chân Quân gì vậy, có tên Nguyên Anh Chân Quân nào không biết xấu hổ làm chuyện này chứ?

Dư Tắc Thành nghe vậy kinh ngạc:

- Chính là tên Nguyên Anh Chân Quân đã bị ta đánh bại, tập kích các nàng lúc chúng ta vừa gặp mật.

Bạch Tố chợt lên tiếng nói:

- Tập kích chúng ta? Có ai tập kích chúng ta đâu, Tắc Thành, huynh nhớ sai rồi, không phải huynh cố ý tới đây thâm Linh Tĩnh hay sao?

Vừa nghe câu này. Dư Tắc Thành cảm thấy lạnh toát toàn thân, không thể nào, chẳng lẽ các nàng đã quên hết những chuyện xảy ra?

Dư Tắc Thành giữ vẻ bình thản, bất đầu chất vấn. Quà nhiên năm nàng hoàn toàn quên mất tên Nguyên Anh Chân Quân từng điều khiển thanh quang, chỉ nhớ Dư Tắc Thành tới đây hội ngộ cùng Phong Linh Tĩnh, nhưng mỗi người lại nhớ ra một nguyên nhân không giống nhau. Còn trận chiến cùng tên Nguyên Anh Chân Quân kia, các nàng đã hoàn toàn quên sạch.

Dư Tắc Thành nhắc lại nhiều lần. dần dần năm nàng nhớ ra mang máng. Người có ấn tượng sâu nhất chính là Thủy Lam Chân Nhân, bời vì nàng bị thanh quang giam cầm, nhưng chỉ trong chốc lát, các nàng lại quên mất tên Nguyên Anh Chân Quân này.

Dư Tắc Thành toát mồ hôi lạnh toàn thân, sau khi nói qua loa vài câu bèn trở về cung điện của mình. Có chuyện gì vậy, các nàng là Kim Đan Chân Nhân, lại không nhớ nổi trường đại chiến kia, quà thật vô cùng đáng sợ.

Dư Tắc Thành vào thế giới Bàn cổ, nhìn thanh quang còn sót lại, cả pháp thể tên Nguyên Anh Chân Quân kia, những thứ này tồn tại thật sự, tuyệt đối không phải mình nằm mơ.

Có chuyện gì vậy... nhất định là do bí pháp của người Thích Đề Hoàn Nhân gây ra, khiến cho người ta trong lúc không hay không biết quên mất tên Nguyên Anh Chân Quân kia, đây là pháp thuật gì?

Dư Tắc Thành cẩn thận suy nghĩ lại, lúc này mới phát hiện ra không ngờ mình cũng quên đi một chuyện. Thông thường trước kia mỗi lần mình phát hiện ra Dị tộc xâm lấn, nếu không vung kiếm chiến đấu, diệt trừ đối phương, vậy cũng báo cáo về cho môn phái. Nhưng lần này tuy rằng mình phát hiện ra người Thích Đề Hoàn Nhân xâm lấn, lại quên mất nguy cơ của chuyện này.

E rằng đây là nguyên nhân mà Thích Đề Hoàn Nhân tộc có thể hoành hành trên thế giới Thương Khung, khiến cho người ta vô tình quên đi hết thày. Đúng rồi, phải chăng chuyện mình quên đi bọn Nhã Hương, Ngữ Điệp trước kia cũng có liên quan tới Thích Đề Hoàn Nhân tộc?

Lập tức sắc mật Dư Tắc Thành trắng bệch, hắn bèn lệnh cho Lão Thất nghiên cứu pháp thể Nguyên Anh kia, sau đó chạy vào đại điện Ám Ma, báo cáo chuyện này cho Vô Hình Ám Ma tông.

Đồng thời thông qua Vô Hình Ám Ma tông, Dư Tắc Thành cũng phát ra một phong thư cho Thiên Địa Minh, nhắc nhỡ bọn họ chuyện này. Không ngờ Thích Đề Hoàn Nhân tộc đã tiềm phục trong thế giới Thương Khung, chuyện này vô cùng nguy hại.

Dư Tắc Thành quyết định điều tra chuyện này, hắn mượn cớ đi tìm bảo vật kéo dài thọ mệnh, rời khôi Bạch Liên biệt phủ. Trước tiên hắn ngự kiếm bay lên, tới Diệu Hóa tông tìm kiếm tin tức Nhã Hương, Ngữ Điệp.

Dọc trên đường đi, chưa tới được Diệu Hóa tông mà Dư Tắc Thành đã mấy lần quên đi mục đích chuyến đi này. Dần dần Dư Tắc Thành cảm ứng được, cảm giác quên này là một phàn ứng bài trừ Thiên Đạo, một loại lực pháp tắc Thiên Đạo trài rộng khắp thế giới Thương Khung. Nó âm thầm vận chuyển, bài trừ tin tức của bọn Nhã Hương, Ngữ Điệp ra khôi thế giới Thương Khung, khiến cho người ta vô tình quên đi các nàng.

Cảm giác quên này diễn ra hết sức tự nhiên, không phải là quên triệt để, mà là không muốn nhắc tới, không muốn nghĩ tới. Nếu như có người nhắc tới, sẽ lập tức này ra một lý do nào đó gạt chuyện này sang bên, cuối cùng không nhớ tới nữa. Thật ra ký ức về chuyện này cũng không phải hoàn toàn biến mất, nếu cẩn thận hồi tường vẫn có thể nhớ lại, nhưng chỉ lát sau sẽ đi làm chuyện khác, không còn nhớ tới nữa.

Dư Tắc Thành tới Diệu Hóa tông, xin gặp Nhã Hương, Ngữ Điệp, quà nhiên hai nữ nhân này đã hoàn toàn bị người quên lãng, ngay cả Nhạc Lăng cũng không nhớ hai nữ nhân này đi về đâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hiện tại Nhạc Lăng đã trở thành Kim Đan Chân Nhân, gặp lại Dư Tắc Thành tô ra hết sức nhiệt tình, liếc mất đưa tình với hắn. Bời vì ký ức của nàng đã thay đổi, đối tượng lần đầu tiên của Dư Tắc Thành đã từ Ngữ Điệp biến thành nàng.

Dư Tắc Thành hàn huyên cùng Nhạc Lăng một lúc lâu, dần dần biết Nhã Hương, Ngữ Điệp cũng đã trở thành Kim Đan Chân Nhân, dường như đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thí luyện nào đó của môn phái. Còn chuyện đi bao nhiêu năm. cụ thể làm gì, Nhạc Lăng đã hoàn toàn quên mất.

Dư Tắc Thành cảm thấy lạnh toát trong lòng như vừa lọt vào hố băng, rốt cục trên thế giới Thương Khung này có bao nhiêu tu sĩ vô tình bị người khác quên mất, chết một cách không minh bạch, hoàn toàn biến mất giữa trời đất như vậy?

Dư Tắc Thành quyết định trở về Hiên Viên kiếm phái, đến lúc đó liên hệ Thiên Địa Minh báo cáo việc này, tuyệt đối không thể để cho Thích Đề Hoàn Nhân tộc tiếp tục làm hại thế giới Thương Khung nữa.

Đúng lúc này, nghiên cứu của Lão Thất đã có thành quà. Căn cứ vào pháp thể của tên Nguyên Anh Chân Quân kia, Lão Thất phát hiện được một phần ký ức, có thể giúp ích được phần nào.

Dư Tắc Thành lập tức trở vào thế giới Bàn cổ, quan sát ký ức này. Phần ký ức này không trọn vẹn, ban đầu tên Nguyên Anh Chân Quân này chỉ là một tu sĩ nho nhô thuộc Thượng Thiên Hạ Địa Thần Độn tông. Lúc đầu ký ức của y cũng bình thường, y là một người tu tiên bình thường như bao người khác, khắc khổ tu luyện hai trăm năm kết thành Kim Đan. sống rất vui vẻ.

Nhưng vào năm mươi năm trước y gặp phải cường địch, đối phương là một Nguyên Anh

Chân Quân. Y phải khổ chiến một trận, rốt cục dùng hết pháp thuật của mình bó chạy, nhưng cũng bị bất.

Sau đó ký ức của y bất đầu trở nên hỗn loạn, hoặc nói đúng hơn chỉ còn là ký ức của thân xác này, còn hồn phách của Kim Đan Chân Nhân đã hoàn toàn tiêu tan.

Sau đó y bị đưa vào trong một pháp trận, pháp trận này rộng lớn vô cùng. Ký ức của y về nơi này tương đối khắc sâu, bời vì y biết chỉ cần mình vào trong pháp trận này, từ đó về sau trên người sẽ nhiễm pháp tấc Thiên Đạo khiến cho người ta quên y đi. Nhưng y không thê

thay đổi được gì, rốt cục cũng bị đưa vào trong pháp trận.

Sau khi bị tế luyện chín ngày chín đêm trong pháp trận, y bị di chuyển tới một không gian hỗn loạn. Trong không gian này có vô số bình trong suốt xếp thành từng dãy, trong những bình này toàn là Kim Đan Chân Nhân của các môn phái. Y cũng bị nhốt vào trong một cái bình như vậy, ngày ngày bị rút máu, bị rót đan dược vào, thinh thoảng còn bị điện giật và độc dược tế luyện, đau khổ vô cùng.

Những Kim Đan Chân Nhân trong bình có người chết dần chết mòn, có người biến thành quái vật, còn y vẫn cố sắng chịu đựng. Mãi đến một ngày kia y kết thành Nguyên Anh. lúc ấy mới được thà ra khôi bình.

Sau đó y có được tính mạng, chính là thanh quang kia xâm nhập vào thân xác. Y bất đầu đi khắp nơi lùng bất các Kim Đan Chân Nhân, mang về đưa họ vào bình.

Những ký ức này không trọn vẹn, thậm chí có thể nói là toi tà, không hề ăn khớp với

nhau, được như vậy là nhờ Lão Thất góp nhặt tông kết lại. Có thê nói người này còn sống, cũng có thể nói là đã chết, hồn phách trước kia của y đã chuyển biến thành một thứ hết sức kỳ dị, làm cho y có thê dung hợp hoàn mỹ cùng thanh quang kia, bị Thích Đề Hoàn Nhân tộc

hoàn toàn thao túng.

Sắc mật Dư Tắc Thành không khôi sa sầm, bời vì trong ký ức của tên Nguyên Anh Chân Quân này, hắn thấy được hai người quen.

Đại thủ lĩnh của Thích Đề Hoàn Nhân tộc ngồi trên ngai vàng, được nhiều người lễ bái, không ngờ là người năm xưa đã nói một câu với Dư Tắc Thành ở huyện thành Sơn Trúc:

- Được rồi, tiểu Dư tử, chuyện gì có thể giúp ngươi, ta đã aiúp, sau này ra sao phải trông vào bàn thân ngươi. Nhớ kỹ sau này nếu gặp cường địch, không được vọng tường nhờ ta để quá quan, nếu lần sau còn như vậy, ta sẽ bó mặc ngươi. Chỗ dựa lớn nhất của người tu tiên chúng ta chỉ có chính bàn thân mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.