Chương trước
Chương sau
Mình có thể làm được, nhất định mình sẽ làm được, hiện tại mình đã là Nguyên Anh Chân Quân, mình sẽ làm được. Từ hôm nay trở đi, không còn Hiên Viên Lục Kiếm, không còn sáu lực Thiên Đạo, bời vì chúng không tồn tại đơn độc nữa, mà đã dung hợp thành một thể, sau đó trở thành một phần Thiên Đạo của mình. Cuối cùng mình chỉ còn lại lực Kiếm Cưu hủy diệt hết thày, không, không phải là lực Kiếm Cưu nữa, chỉ đơn thuần là kiếm lực mà thôi.

Dư Tắc Thành lặng lẽ suy nghĩ. lặng lẽ nghiên cứu. lặng lẽ tu luyện.

Đêm hôm ấy, hắn chậm rãi bước dưới trăng, giơ tay điểm ra, lập tức một đạo kiếm quang màu bạch kim trong suốt bay ra, giống như từng đạo hào quang đang nhảy múa, kiếm thể nhẹ nhàng phóng khoáng.

Thình lình trên trời xuất hiện hàng ngàn hàng vạn điểm sáng tung bay, xoay tròn giữa không trung, mang theo sức sống bừng bừng, lộ hết ào diệu của thần kiếm.

Tuy rằng những điểm sáng này không nổi bật, nhưng mỗi một điểm như vậy đáng sợ vô cùng, vạn vật chạm phải đều bị phá nát, hóa thành vô số điếm sáng tiêu tan.

Đây là Quang Kiếm Đạo mới nhất của Dư Tắc Thành.

Mỗi một điểm sáng như vậy đều là lực Kiếm Cưu do Dư Tắc Thành phát ra, thật ra cũng không còn là lực Kiếm Cưu nữa, mà là lực Kiếm Đạo mà Dư Tắc Thành tìm được cho riêng mình.

Kiếm thuật vận chuyển, kiếm quang xoay vần, dần dần Dư Tắc Thành có cảm giác vô

cùng quen thuộc. Đây chẳng phải là một kiếm của Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương xuất ra năm xưa tiêu diệt Bát Tàn môn sao, thì ra đây mới là Hiên Viên kiếm thuật chân chính.

Dư Tắc Thành đã tìm được Kiếm Đạo chân chính của mình, xuất phát từ Cưu Kiếm thuật, lại hơn cả Cưu Kiếm thuật, chính là Hiên Viên kiếm thuật.

Những điểm sáng tung hoành giữa không trung, lúc thì cương mãnh bá đạo, lúc thì linh hoạt mau lẹ, lúc thì hết sức tinh thuần, vô cùng sắc bén, ẩn chứa đù các biến hóa tinh thâm ào diệu. Kiếm này của Dư Tắc Thành đã đạt tới đinh phong.

Trong kiếm quang dần dần toát ra thuộc tính ăn mòn kỳ dị, có thể ăn mòn vạn vật. Kiếm quang có thê phân giải thâm thấu vạn vật như vậy thật sự vô cùng ác độc, kiếm cưu do Dư Tắc Thành luyện thành vốn là nguyên hình của Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu thuở trước, dần dần lực Đoạt Hồn Hủ cốt hiện ra, dung nhập vào trong kiếm.

Ngoại trừ điểm này ra, còn có biểu hiện của đạo Phân Phân hợp hợp bằng vạn đạo kiếm quang, ánh sáng thinh thoảng lóe lên chói lọi là ánh sáng của đạo Thần Dương, lực Tinh Thần. Lực Sát Ma. lực Lôi Kiếp, lực Huyết Mạch thinh thoảng biến hóa qua lại, nhưng chúng không còn đơn độc, mà đã hoàn toàn dung hợp vào trong kiếm. Một kiếm có bảy biến hóa, đến lúc này, kiếm thuật Dư Tắc Thành đã đạt tới cảnh giới đại thành.

Sau khi kiếm thuật đại thành. Dư Tắc Thành mới nhớ tới ba món Tiên Thiên Linh Bảo mình đang nuôi dưỡng chăm sóc. vốn ban đầu chỉ định nuôi dưỡng nửa năm. hiện tại đã đạt tới chín tháng, đã có thể tiến hành bước tiếp theo, đó là làm cho cũ đi.

Dư Tắc Thành ném ba món Tiên Thiên Linh Bảo này vào trong màn sương đen Hỗn Độn của thế giới Bàn Cố. Tuy rằng Tiên Thiên Linh Bảo toàn là vật vĩnh hằng bất diệt, nhưng

không thể để bề ngoài của chúng quá mới mẽ, làm sao cũng phải có cảm giác cổ kính tang thương, lịch sử lâu đời. Cho nên Dư Tắc Thành mới cho chúng vào màn sương đen Hỗn Độn, nhưng cũng phải lấy ra kịp thời, bằng không chúng bị màn sương đen phân giải hết, lúc ấy dỡ khóc dỡ cười. Chỉ cần làm cho chúng trở nên cổ xưa một chút, lúc ấy có thể tìm Lục Cực Thần Quân tiến hành giao dịch.

Dư Tắc Thành chờ bảy ngày sau bèn lấy ba món Tiên Thiên Linh Bảo ra, lúc này vẻ óng ánh mới tinh khôi đã không còn nữa, bất quá như vậy mới giống Tiên Thiên Linh Bảo thật, đã có thể mang đi đổi Chuyển Nguyên Phách kia rồi.

Dư Tắc Thành thu thập xong xuôi hết thày, bèn trở vào đại điện Ám Ma, tìm Lục Cực Thần Quân giao dịch trao đổi.

Quà nhiên Chuyển Nguyên Phách của Lục Cực Thần Quân vẫn còn nguyên ở đó, lão đòi đối ba món Tiên Thiên Linh Bảo, quà thật hết sức hoang đường. Chỉ có kè ngốc mới mang đi đổi, tất cả mọi người không thèm quan tâm.

Dư Tắc Thành âm thầm lặng lẽ bất đầu tiến hành liên hệ Lục Cực Thần Quân, chuẩn bị giao dịch.

Lập tức bên kia có phàn ứng, chỉ một khắc sau, Lục Cực Thần Quân đã chạy vào đại điện Ám Ma.

Lục Cực Thần Quân chính là một trong những trường lão của Vô Hình Ám Ma tông, nhưng tên của lão là già. không giống như bọn ba người Tử Kim Tiên hoàn toàn công khai danh tính. Dư Tắc Thành nghi ngờ lão chính là Phàn Hư Chân Nhất của Bất Ngôn tông, bằng không làm sao lão biết được mình đang cần Chuyển Nguyên Phách mà đòi đổi ba món Tiên Thiên Linh Bảo. Hơn nữa lão đưa ra cái giá ba món Tiên Thiên Linh Bảo như vậy, quà thật

hiểu biết rất rõ về mình. Ngoại trừ tầng lớp lãnh đạo của Bất Ngôn tông biết rõ mình là người đật cược nhiều nhất lúc đó, lấy đi ba món Tiên Thiên Linh Bảo, người khác không thể nào biết được. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bất quá đây cũng chỉ là suy đoán, Dư Tắc Thành cũng không suy nghĩ nhiều làm gì, hiện tại nhiệm vụ lớn nhất của mình là đổi cho bằng được bảo vật kéo dài dương thọ kia.

Một mối giao dịch lớn như vậy, hai người bọn họ không thể nào hoàn thành được. Vô Hình Ám Ma tông mời Côn Bằng Yêu Vương làm người trung gian, giám sát vụ giao dịch lần này.

Đầu tiên hai người truyền tống tới một đại sành giao dịch, Côn Bằng Yêu Vương ngồi trên đài chủ tịch, giám sát hai người.

Sau đó bất đầu nghiệm chứng, hai bên lấy vật phẩm giao dịch của mình ra, nhờ cao thủ Vô Hình Ám Ma tông tiến hành giám định, để xem vật phẩm của hai bên có phải là hàng thật hay không.

Dư Tắc Thành lấy ra ba món Tiên Thiên Linh Bảo của mình đưa cho người giám định, đối phương cũng lấy Chuyển Nguyên Phách ra.

Chỉ trong thoáng chốc, kiểm nghiệm hàng hóa của hai bên chấm dứt, tất cả đều là thật. Cuối cùng bất đầu aiao dịch, cả hai bên xem hàng của đối phương, chỉ cần thông qua, giao dịch coi như hoàn thành.

Rất nhanh Chuyển Nguyên Phách kia đã được đưa tới trước mật Dư Tắc Thành, hắn quan sát cẩn thận, chỉ thấy đây là một khối tinh thạch màu vàng có hình dáng như một tổ ong, hào quang lập lòe không ngớt, giống như một khối keo không ngừng chuyến động.

Tinh thạch này hết sức thần kỳ, giống như thể lỏng nhưng không phải thể lỏng, giống như thể rắn cũng không phải thể rắn. Bề ngoài nó có vẻ hơi lạnh lùng, bên trong ẩn chứa hào quang giống như lôi quang chuyển động liên tục.

Đây là Chuyển Nguyên Phách có thể gia tăng thọ mệnh một ngàn hai trăm năm. Dư Tắc Thành kích động trong lòng, vội vàng thông qua nghiệm chứng, đồng ý giao dịch.

Nhưng bên kia Lục Cực Thần Quân lại chậm chạp mãi không chịu thông qua, đồng ý giao dịch. Lục Cực Thần Quân ngắm nghía chăm chú ba món Tiên Thiên Linh Bảo này, cau mày thật chặt, không biết đang suy nghĩ những gì.

Côn Bằng Yêu Vương tô ra không kiên nhẫn, kêu lên:

- Lão Lục ngươi làm sao vậy, xem mãi để làm gì, chẳng lẽ lão không biết Tiên Thiên Linh Bảo ra sao?

Lục Cực Thần Quân đáp:

- Không đúng... Tuy rằng hết thảy đều cho thấy chúng là Tiên Thiên Linh Bảo, đây là Thần Quang Thạch, kia là Linh Bảo hệ Hỏa, nhưng ta phát hiện có vẻ khác thường, thứ này có vấn đề.

Côn Bằng Yêu Vương nói:

- Vấn đề gì chứ, người giám định chúng là Tâm Nhãn Đại sư, lão ta đã xem qua, tuyệt đối không có vấn đề gì. Lão nói đi, có vấn đề gì vậy?

Lục Cực Thần Quân đáp:

- Không biết, nhưng ta cảm giác có vấn đề...

Côn Bằng Yêu Vương cất tiếng thóa mạ:

- Vấn đề gì, chẳng lẽ tiểu tử kia tự tay làm ra? Đây là đúng là Tiên Thiên Linh Bảo còn gì. lão quà thật là nhô mọn, luyến tiếc bảo vật của mình không nỡ buông ra chứ gì. Được rồi, thật ra chỉ cần một món Tiên Thiên Linh Bảo là có thê đối được bảo vật của lão, lão lại đòi tới ba món. ta cảm thấy hết sức khinh thường...

Côn Bằng Yêu Vương lớn tiếng thóa mạ, nhưng Lục Cực Thần Quân vẫn bất động. Thóa mạ thì cứ việc thóa mạ, lão vẫn cẩn thận săm soi hết trái lại phải, không thèm liếc nhìn Côn Bằng Yêu Vương.

Sau khi săm soi như vậy chừng một khắc, rốt cục Lục Cực Thần Quân buông tiếng thở dài:

- Thật cũng như già, già cũng như thật, ôi...

- Ta thật sự không thể nhìn ra, tuy rằng chúng là thật, nhưng nhất định có vấn đề...

Dư Tắc Thành lặng yên không nói, lòng thầm phục nhãn quang lão già này thật là lợi hại, suýt chút nữa nhìn ra Tiên Thiên Linh Bảo này là do mình làm già.

Rốt cục Lục Cực Thần Quân cũng đồng ý giao dịch. Chuyển Nguyên Phách đã chân chính thuộc về Dư Tắc Thành, mối nguy dương thọ chỉ còn mười năm coi như được giải quyết.

Dư Tắc Thành cầm lấy Chuyển Nguyên Phách, lòng mừng khôn xiết, trở về thế giới Bàn Cổ, thong thà nghiên cứu.

Chỉ cần luyện hóa vật này là có thể hóa thành một loại năng lượng tồn tại trong thân thể, dần dần thay đổi huyết mạch, bổ sung cho huyết mạch tiêu hao. Tuy rằng được xung có thể gia tăng một ngàn hai trăm năm dương thọ, nhưng đó chỉ là con số lý tường, hiệu quà thực tế không đạt được như vậy, bất quá chỉ có thể gia tăng ngàn năm thọ mệnh mà thôi.

Dư Tắc Thành mừng rỡ vô cùng, cất bảo vật này đi. Muốn luyện hóa nó cần thời gian và pháp trận đặc thù, không phải muốn luyện là luyện.

Dư Tắc Thành vội vàng chạy đi tìm Phong Linh Tĩnh, hắn muốn chia sè niềm vui này với nàng.

Dư Tắc Thành kích động tiến vào cung điện Phong Linh Tĩnh, không ngờ cả năm nàng đều đang tụ tập tại đây, không biết đang thào luận chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.