Dư Tắc Thành khống chế Côn Bằng bay lượn, bay một hơi mười vạn dặm, tới Hoàn châu ở Mạc Bắc. Nơi này thuộc phạm vi thế lực của thượng môn Tử Đạo Thanh Vi phái.
Tử Đạo Thanh Vi phái là một trong những thượng môn có truyền thừa vạn năm, phái này chủ yếu chỉ tiềm tu thanh tịnh, tuy rằng thanh danh không nổi bật, nhưng thế lực cũng khá hùng mạnh.
Dư Tắc Thành tìm tới phường thị lớn nhất của Tử Đạo Thanh Vi phái, ở lại đó một thời gian. Ngày ngày hắn bỏ linh thạch ra thăm dò hết thảy động tĩnh ở Băng Tuyết Thần Cung.
Dần dần tin tức truyền đến, chuyện ở Băng Tuyết Thần Cung rốt cục cũng kết thúc. Năm Nguyên Anh Chân Quân vây công Băng Tuyết Thần Cung cuối cùng chỉ chạy thoát ba tên, thêm vào tên bị Dư Tắc Thành đánh trọng thương, cuối cùng còn bốn Nguyên Anh Chân Quân không chết.
Bọn Nam Vân Chân Quân truy sát bọn chúng, thình lình đối phương xuất hiện một Chân Nhất Thần Quân ngăn cản không cho bọn họ truy sát nữa. Vị Chân Nhất Thần Quân này bất quá mới trăm tuổi, còn rất trẻ, chính là con gái của Ám Quang Thần Quân. Lúc này Tuyết Dung Thần Quân cũng xuất hiện, hai bên bãi chiến, ai về môn phái nấy.
Trải qua đại chiến lần này, cả hai phái tử thương quá nửa, phân nửa Nguyên Anh Chân Quân hy sinh.
Không có tin tức về Băng Tuyết lão tổ và Ám Quang Thần Quân, đại chiến giữa bọn họ rốt cục thế nào, ai thắng ai bại, hay đã cùng chết với nhau, không ai biết được.
Bất quá trên bầu trời Bắc Cực Thiên thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ ầm ầm, thỉnh thoảng có người nhìn thấy trên trời cao có người đang chiến đấu. Đánh một tháng cũng không có kết quả, xem ra trận chiến giữa bọn họ có lẽ phải tính bằng năm, không có năm ba năm là không xong.
Đây là tin tức mà Dư Tắc Thành nghe ngóng được, hắn ở lại nơi này một tháng, sau đó tiếp tục lên đường trở về Hiên Viên kiếm phái.
Dư Tắc Thành vượt qua Hoàn châu, qua cửa ải địa vực, tới Sở Tây, xuyên qua Hạ châu, tới Thanh châu. Lại thẳng về phía trước qua Tư châu, Địch châu, nếu bay tiếp sẽ tới Liễu châu. Đột nhiên Dư Tắc Thành muốn ghé chơi Liễu châu một chuyến, để xem Thiên Mục tông của mình hiện tại ra sao.
Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành thúc giục Côn Bằng gia tăng tốc độ.
Lần trước đi ngang qua Thanh châu này, Dư Tắc Thành nhìn thấy hết sức phồn vinh. Lần này trở về chỉ sau hai tháng, hắn phát hiện ra có vẻ khác thường. Chỉ thấy dưới đất vô cùng hoang vắng, không có bóng người, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thi thể nằm phơi trên mặt đất. Chỉ mới cách hai tháng, nơi này làm sao vậy?
Dư Tắc Thành bay tới bầu trời một thành thị, nhìn vào thành chỉ thấy trong thành trống rỗng, trên đường không có bóng người, giống hệt như một tử thành.
Hắn cau mày, ra lệnh cho Côn Bằng hạ xuống, định vào thành xem thử vì sao như vậy.
Côn Bằng vừa đáp xuống dưới, lập tức một mùi tanh khó ngửi lan truyền đến, ôn dịch... ý niệm này lập tức hiện ra trong đầu Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lập tức vận chuyển TỊ Trần thuật bảo vệ quanh mình. Có thuật này bảo vệ, cho dù là độc hoạt thể cũng không thể ảnh hưởng tới hắn, đừng nói là ôn dịch nho nhỏ này.
Dư Tắc Thành tra xét khắp nơi, phát hiện ra trong thành người chết vô số, đâu đâu cũng thấy thi thể nằm la liệt. Những người còn sống đã chạy ra khỏi thành, trốn trong sơn cốc, tránh né trận ôn dịch này. Những người còn ở lại chỉ là người già yếu không thể đi lại, cùng những người nhiễm bệnh.
Dư Tắc Thành đi vào thành, thấy có những ngôi nhà đã bị đóng đinh niêm phong. Xem ra khi ôn dịch vừa xảy ra, mọi người đã có chuẩn bị đề phòng, cách ly người nhiễm bệnh chết bên trong để ngăn ngừa ôn dịch lan rộng. Nhưng sau dần dần ôn dịch lan ra quá nhanh, cuối cùng mọi người phải bỏ thành chạy trốn.
Dư Tắc Thành đi khắp thành, thấy có chừng vạn người chết trong này, khắp nơi đều bốc lên mùi thối kinh khủng. Nhưng dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Dư Tắc Thành phát hiện trong một góc thành vẫn còn mấy trăm người chưa chết.
Dư Tắc Thành bèn chạy về phía đó, chỉ thấy nơi đó là một nghĩa trang, còn cách rất xa đã thấy vôi trắng rắc xung quanh, để cách ly không gian nhiễm bệnh.
Dư Tắc Thành chậm rãi vượt qua vạch vôi, tiến vào nghĩa trang. Trong này có chừng hơn bốn trăm người bệnh, ai nấy đang rên rỉ kêu khóc, có năm thiếu niên đang ra sức cứu chữa cho bọn họ.
Trong năm thiếu niên này có ba người đạt tới cảnh giới Thai Tức Luyện Khí kỳ, hai người còn lại là cảnh giới Dẫn Khí. Bọn họ đang bận rộn túi bụi, nấu thuốc nấu cơm phục vụ cho người bệnh.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành tiến vào, một người trong bọn họ vội vàng kêu to:
- Vị Đại ca kia xin dừng bước, đừng tiến vào trong. Nơi đây toàn là người bệnh, cẩn thận lây nhiễm!
Dư Tắc Thành hỏi bọn họ:
- Các ngươi là đệ tử phái nào mà ở đây cứu giúp dân chúng như vậy?
Thiếu niên cầm đầu nghe Dư Tắc Thành hỏi vậy, biết cũng là đồng đạo tu tiên, bèn đứng ra đáp:
- Bọn vãn bối là đệ tử Bách Thảo tông. Bạn đang đọc truyện tại - truyentop.net
Dư Tắc Thành nghi hoặc hỏi:
- Bách Thảo tông, thuộc về tả đạo ư?
Tên đệ tử kia lắc đầu, tỏ ra không biết chút gì về phân chia ba ngàn tả đạo. Lúc này phía sau có một lão nhân tu vi Trúc Cơ bước ra, ôm quyền thi lễ:
- Bái kiến tiền bối, ta là Tông chủ Bách Thảo tông, Bách Thảo tông chúng ta xuất thân từ Thiên Y tông tám trăm năm trước.
Một tu sĩ Trúc Cơ làm Tông chủ, có thể thấy Bách Thảo tông này là môn phái hết sức nhỏ yếu.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Nơi đây xảy ra chuyện gì vậy?
Lão nhân hồi đáp:
- Một tháng trước, đột nhiên nơi đây bùng nổ ôn dịch, tốc độ cực nhanh, hầu như không thể khống chế, người chết vô số. Chúng ta liều mạng cứu chữa, có thể cứu được người nào hay người nấy.
Thấy lão nhân này mình mẩy đầy mồ hôi, hai tay dính máu dơ, y phục dơ bẩn, Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy vô cùng kính phục. Trong lòng hắn, người tu tiên hết lòng cứu vớt bá tánh sinh linh mới là tu sĩ chân chính.
Dư Tắc Thành bèn hỏi:
- Nơi đây là sơn môn của môn phái nào vậy?
Lão nhân đáp:
- Nơi đây thuộc phạm vi thế lực của Duy Ngã Thiên Tâm phái, một trong tám trăm bàng môn. Duy Ngã Thiên Tâm phái là môn phái phụ thuộc Hạo Nhiên Chính Khí tông.
Hạo Nhiên Chính Khí tông... lúc trước mình đưa hai tỷ muội song sinh trở về phái này, bao nhiêu năm qua, không biết hiện tại các nàng ra sao, có dịp phải tới thăm một chuyến.
Nhớ tới Dư Niệm Từ, Dư Niệm Yên đây là tên mà mình đặt cho các nàng, không biết hiện tại các nàng sống ra sao...
Lão nhân kia thấy thần thái Dư Tắc Thành phiêu hốt, không thể nhìn ra tu vi của hắn, ắt là cao nhân, đột ngột quỳ sụp xuống trước mặt Dư Tắc Thành:
- Tiền bối, xin ngài hãy cứu lấy sinh linh ở Thanh châu này, van xin ngài... Lúc đại kiếp Bách Thảo tông ta bạo phát, Bách Thảo tông có trăm tên đệ tử, hiện tại đã bệnh chết ba mươi người, số còn lại đã bỏ chạy hết. Rốt cục chỉ còn lại mười người chúng ta, nhưng người bệnh ở Thanh châu này có hàng ngàn hàng vạn, chúng ta không thể nào cứu trị cho xuể. Van xin tiền bối hãy mở lòng từ bi...
Dư Tắc Thành giơ tay ra đỡ lão nhân dậy:
- Chuyện này ta đã biết, ắt phải lo tới, ngươi cứ yên tâm.
Dứt lời bèn đánh ra một đạo TỊ Trần thuật bao phủ toàn thân lão nhân, sau đó tiến vào trong thăm các bệnh nhân.
Dư Tắc Thành đi vòng vèo một lúc, rốt cục trở ra. Bảo hắn giết người đoạt bảo thật hết sức dễ dàng, nhưng bảo hắn chữa bệnh cứu người, lập tức mắt hoa đầu váng. Hắn chỉ biết lấy ra mấy viên đan dược Hòa vào nước cho mọi người uống, thế nhưng thuốc không đúng bệnh, chỉ giúp bọn họ gia tăng nguyên khí, kéo dài thời gian, nhưng không thể chữa được.
Chuyện gì cũng phải có chuyên môn, xem ra phải tìm chuyên gia mới được.
Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay lên, theo phương hướng lão nhân kia chỉ điểm, bay thẳng về phía Duy Ngã Thiên Tâm phái. Thanh châu này là phạm vi thế lực của bọn họ, hiện tại xảy ra kiếp nạn lớn như vậy, bọn họ không chịu ra tay, còn chờ tới khi nào?
Mình sẽ tới đó dùng lời hơn lẽ thiệt khuyên bảo bọn họ ra tay, nếu bọn họ không chịu, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, sử dụng bạo lực lại là sở trường của mình, mình sẽ làm cho bọn họ biết được chỗ sai, bừng tỉnh ngộ.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay về phía trước, nhắm hướng sơn môn của Duy Ngã Thiên Tâm phái. Sơn môn động phủ của bọn họ nằm ở Yên Hà lĩnh, Thanh châu.
Yên Hà lĩnh lưng tựa sông Mã Lan, sóng nước chập chùng, kim quang ánh trên mặt sông. Từ xa nhìn lại tà dương đang xuống núi, trên trời khỏi sóng mênh mông, bao trùm Yên Hà lĩnh, cảnh sắc thật đẹp.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay tới, xông vào sơn môn đối phương quát lớn:
- Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành đã tới.
Vừa dứt lời, lập tức có hai tu sĩ bay ra, cung kính thi lễ với Dư Tắc Thành:
- Bái kiến tiền bối, hẳn là tiền bối cũng tới tham gia đại hội ôn dịch, xin mời vào, đã có mười hai trung môn và hạ môn ở Thanh châu tới đây.
Dư Tắc Thành nghe vậy gật gật đầu, xem ra Duy Ngã Thiên Tâm phái này cũng không phải là phường giá áo túi cơm, cũng biết cứu giúp sinh linh, cho nên mới triệu tập tất cả các môn phái tới hội họp, nhất định là nghiên cứu phương pháp làm thế nào chống lại ôn dịch.
Dư Tắc Thành được đưa vào trọng địa Duy Ngã Thiên Tâm phái. Chỉ thấy trong này đã có hai, ba trăm tu sĩ tụ tập, mỗi người một câu, cảnh tượng ồn ào như ong vỡ chợ. Thậm chí còn có người cãi nhau, hỗn loạn vô cùng.
Dư Tắc Thành vừa tiến vào, lập tức phóng xuất uy áp Nguyên Anh. Tất cả tu sĩ có mặt cảm giác được uy áp và sát khí vô hình, tự giác giảm bớt thanh âm, quay đầu nhìn về phía Dư Tắc Thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]