Người vớt ta lên chính là tên xấu xí ngày đó muốn ăn ta.
Hắn nghe tiếng ta la hét, vẻ mặt khó hiểu.
"Ngươi đang nói gì vậy? Ta c.ắ.n ngươi lúc nào?"
Hắn thật sự không nhớ.
Ta lúc này mới nhớ ra, cây Nấm này của ta có độc.
Hắn bị ta độc đến mất trí nhớ rồi.
Càng nghĩ càng tức
Ta không nói tiếng nào, thiếu niên cũng không bận tâm, hắn đặt ta ở nơi nhiều nắng nhất để ta phơi nắng, rồi quay lại bờ sông, vén tay áo lên, dùng một cái lưới đơn giản bắt cá.
Nhưng cho đến chiều tối, hắn chỉ bắt được một con cá nhỏ bằng ngón tay.
Hắn cũng không thất vọng, còn cười: "Cuối cùng cũng bắt được rồi, tối nay có thể ăn canh cá rồi.”
Hắn chuẩn bị đi lại quay đầu nhìn ta: "Sao muội còn chưa về nhà?"
Ta nghĩ đến nương và ta không có nơi ở cố định: "Ta không biết đi đâu."
"Thế phụ mẫu muội đâu?"
"Ta không có phụ thân, nương thì bỏ đi rồi."
Thiếu niên im lặng một lúc.
"Thì ra muội cũng là người không ai cần."
Ta tức giận: "Ngươi mới là không ai cần!"
Thiếu niên xoa đầu ta: "Tuy ta cũng không có nhà, nhưng muội cứ đi theo ta trước đi."
Hắn đưa ta đến dưới một gầm cầu, lấy ra một chiếc nồi nhỏ cũ kỹ, dùng cá nhỏ và vài cây rau dại nấu canh.
Canh cá nấu xong, hắn múc hai bát, bát của hắn xanh rờn toàn rau dại, còn cá thì đều nằm trong bát nhỏ của ta.
Không biết vì sao, ta bỗng nhiên không còn tức giận như vậy nữa.
Hắn hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nam-a-tam/4882360/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.