Kết thúc cuộc trò chuyện với JK, Khải Phong lại gọi thêm một cuộc điện thoại cho người bạn chí cốt, kiêm thư ký của anh, cách nửa vòng trái đất.
Lúc này ở San Jose đã gần 6 giờ chiều, cũng đã đến giờ tan sở. Tuy nhiên đối với những người cuồng công việc như anh và Thomas, dĩ nhiên không có chuyện tan tầm sớm như vậy.
Ngồi trên bàn làm việc của mình xem xét hồ sơ, chuông điện thoại vừa reo, nhìn tên hiển thị trên màn hình, Thomas nhếch khóe miệng nở nụ cười, liền lập tức nhấc máy: "William, có biết tôi đợi cậu gọi điện thoại đến mòn mỏi hay không?"
"Thomas, cậu sến súa như vậy từ lúc nào hả?"
"Cậu có biết bao nhiêu tài liệu cần cậu ký tên, bao nhiêu đề án cần cậu triển khai hay không?" Thomas đề cao âm lượng.
Khải Phong day day mi tâm. Anh biết, thời điểm này chạy về Việt Nam cũng không ổn lắm, vì tình hình bên Anh mới chỉ vừa lắng xuống không lâu, vẫn còn phải xử lý hậu sự. Một mình Thomas vẫn có thể xử lý tốt nhưng mà sẽ khiến cậu ta mệt chết đi.
Nhưng vì muốn rước bà xã về nhà, anh không có cách nào khác, trừ khi cô đồng ý trở về Mỹ cùng anh, nếu không, anh vẫn phải dừng chân ở đây, đành phải làm khó Thomas chứ biết làm sao.
"Tình hình thế nào rồi, có vấn đề gì khó giải quyết hay sao?"
"Có một chút vấn đề nan giải. Thứ hai có thể họp trực tuyến hay không? Andrew cũng muốn xin chỉ thị". Thomas cân nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mot-buoc-chinh-la-hanh-phuc/2620186/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.