Chương trước
Chương sau
Chuyên tâm nói chuyện cùng Thomas nên anh cũng không có để ý đến chung quanh. Đến khi tắt điện thoại ngẩng đầu lên, thì cô đã trở ra từ lúc nào không hay. Anh khẽ nhíu mày một cái, chính là không biết cô có nghe được gì hay không.

Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của anh, cô tiến lại gần, ngồi lên mép giường lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao? Liên quan đến công việc?"

Anh thở phào trong lòng, xem ra cô cũng không nghe được nhiều nên cũng không hiểu.

"Công việc có chút rắc rối mà thôi. Em không cần lo lắng!"

Cầm lấy chiếc khăn trên tay cô, anh mỉm cười: "Để anh giúp em lau tóc".

Cô nhíu mày nhìn anh, chính là nụ cười kia sao có phần miễn cưỡng như vậy đây.

"Nếu là vì công việc thì anh nên trở về giải quyết có được không?"

"Lại muốn đuổi anh đi sao?" Anh cười như không cười hỏi.

"Anh biết em không có ý đó mà!" Cô lắc đầu.

Anh nhéo nhẹ vào mũi cô, lên tiếng: "Anh nói rồi, anh tự biết sắp xếp. Anh đã xin chuyển công tác về Việt Nam một thời gian rồi. Như vậy có được không?"

"Thật sự không có vấn đề sao?" Cô vẫn là chưa có yên tâm.

Nắm lấy tay cô, anh nhẹ nhàng nói: "Diễm Linh, anh nói rồi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Chỉ cần em vui vẻ ở bên anh, đừng để anh lo lắng là được rồi!"

Cô gật đầu: "Em biết, sẽ không để anh lo lắng nữa!"

"Vậy để anh giúp em lau tóc!"

"Em tự làm được mà. Anh mau đi tắm rửa đi. Còn có, anh sang phòng kế bên lấy hành lý giúp em, em không thể mặc như vậy mà đi ra ngoài nha!" Cô xấu hổ cười.

Lúc này cô vẫn đang khoác trên mình chiếc áo choàng tắm vì không có đồ để thay. Bộ đồ hôm qua mặc đã không còn nhìn ra hình dạng, bảo cô mặc thế nào đây?

"Phải không?" Anh biết mà vẫn cố tình chọc ghẹo. "Có phải vẫn không mặc gì hay không? Để anh kiểm tra một chút!"

Cùng với câu nói, bàn tay ma quái đã bắt đầu lần mò vào trong vạt áo khiến cô giật nảy mình, vội vàng nắm lấy bàn tay to lớn kia.

"Không cần!"

"Thật sự không cần?" Anh cười như không cười cất giọng.

"Không cần. Anh mau vào tắm rửa. Mọi người chắc là đang đợi ở dưới rồi!"

Mang người nhà ra làm bia đỡ đạn có lẽ sẽ khiến người đàn ông kia bớt thú tính đi một chút. Nhưng là cô nói cũng hợp lý chứ bộ. Đã gần tám giờ rồi, anh và cô còn chưa xuất hiện, mọi người lại suy diễn lung tung, nhất là Trọng Hải, nó có bao giờ để yên cho cô đâu.

Anh nhếch miệng cười: "Oh, quả thật cũng không còn sớm. Hẳn mọi người đang nghĩ chúng ta vì sao còn chưa có thấy đâu!"



"Vậy anh nhanh một chút, còn giúp em đi lấy đồ nha!" Cô hối.

"Được!"

Anh gật đầu. Liền sau đó kéo tấm mền ra để toàn thân lõa thể trước mắt cô, khiến cô vội vàng che mặt quay đi. Nãy giờ ngồi trước mặt anh, nhìn thân trên cường tráng sáu múi với cơ bắp rắn chắc, cô đã muốn thổ huyết rồi nha.

Bây giờ anh làm như không thấy cô, lại có thể không biết xấu hổ mà phơi mình như thế, cô vẫn là có chút cay mắt nha. Nhất là nơi hạ vị kia, tiểu đệ đệ lại sung sức đứng thẳng ngạo nghễ. A.. Anh thật sự là không biết xấu hổ mà.

Nhìn thấy bộ dạng của cô anh thật muốn đem cô ăn đến xương cũng không còn. Anh chính là đã kiềm chế lắm rồi, chỉ là tiểu đệ đệ không chịu nghe lời mà thôi, không thể trách anh được.

Ghé vào bên vành tai cô, khẽ hôn một cái từ đằng sau. Lại như chưa đủ thỏa mãn, tiếp tục gặm cắn, từ từ trượt xuống nơi hõm cổ, rồi tới sau gáy.

Nụ hôn đi đến đâu khiến cô nóng ran đến đấy. Chính là anh đã biết tất cả những điểm mẫn cảm trên người cô mà dễ dàng khơi mào. Đến khi bàn tay to lớn đã ôm trọn phần ngực cao ngất, chút ý chí còn sót lại khiến cô dần thanh tỉnh, liền chặn lại bàn tay đang muốn làm càn kia.

"Khải Phong, không cần!"

"Diễm Linh!" Anh nỉ non bên tai cô, đã muốn không thể khống chế nữa rồi.

Cắn nhẹ trên vành tai cô khiến cô chợt run rẩy một chút, sau đó anh liền buông ra, cất giọng trầm trầm: "Nhớ, buổi sáng không nên trêu chọc đàn ông, sẽ rất dễ bốc hỏa có biết hay không?"

Câu nói đầy mờ ám văng vẳng bên tai khiến cô thật sự rùng mình. Cô trêu chọc anh lúc nào đâu chứ?

Thấy cô vẫn còn xấu hổ che mặt, anh chỉ biết gượng cười lắc đầu. Lại phải đi tắm nước lạnh chứ biết làm sao.

"Không chọc em nữa. Đợi anh một chút!"

Bước xuống giường, anh quay lại hôn một cái vào môi cô mới chịu rời đi.

Cô đưa tay lên chạm vào môi, lại không bất giác vẽ lên đường cong. Cảm giác ấm áp này, có lẽ chỉ có người đàn ông kia mới có thể mang đến cho cô. Trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, cô lẩm bẩm trong miệng: "Khải Phong, cảm ơn anh!"

Mặc đồ xong xuôi, anh nắm tay cô cùng nhau đi xuống tầng trệt, là nhà hàng ngoài trời nơi tối qua cả nhà cô dùng bữa tối. Quả nhiên lúc này, mọi người đã tụ họp đầy đủ, hơn nữa cũng đã dùng xong bữa sáng, đang ngồi uống cafe, chủ yếu là chờ hai người họ.

Nhìn hai đứa trẻ tay trong tay, Trọng Huy trong lòng vui mừng vô cùng. Xem ra chuyện tối hôm qua đã gián tiếp làm cho con Bé chịu mở lòng, cũng khiến hai đứa xích lại gần nhau hơn. Còn về vấn đề kia, có lẽ nó cũng đã nói rồi đi.

Nhìn thấy cả nhà đang tụ một chỗ, cùng hướng ánh mắt về phía cô, mà ánh mắt kia có bao nhiêu hàm ý, cô dĩ nhiên hiểu.

Nở nụ cười rạng rỡ tiến về phía mọi người, cô lên tiếng chào: "Ba, mẹ, anh, chị, mọi người chờ con sao?"

Khải Phong cũng lên tiếng chào: "Bác trai, bác gái!" Rồi gật đầu với những người còn lại thay cho lời chào.

Mọi người đều vui vẻ gật đầu cùng anh. Xong lại nhìn sang đứa em gái của mình ngầm đánh giá. Trọng Khang cùng Gia Huy ăn ý nhìn nhau gật đầu, xem ra đều đúng như đã dự đoán trước đó. Có lẽ rất nhanh trong nhà sẽ có hỷ sự.

"Uhm!" Trọng Huy gật đầu hài lòng. "Hai đứa ăn sáng chứ?"

"Dạ, ba!" Cô mỉm cười.

Phục vụ đưa menu lên, anh và cô gọi vài món ăn nhẹ cùng đồ uống.



Phục vụ đi rồi, cô nhìn sang Trọng Khang, lên tiếng hỏi: "Anh hai, chiều nay phải về sao?"

Nghe điểm danh, Trọng Khang gật đầu: "Uhm, anh với Gia Huy phải về, còn nhiều việc phải làm".

"Dạ!"

Quay sang ba mẹ, cô hỏi tiếp: "Ba mẹ với Trọng Hải thì sao ạ?"

Trọng Huy nhìn cô mỉm cười: "Ba mẹ chắc cũng về luôn. Con với Khải Phong cứ ở chơi thêm vài ngày rồi hẵng về".

Trọng Hải thêm lời: "Phải đó chị, anh rể lần đầu về Việt Nam, chị nên đưa anh ấy đi chơi nhiều một chút. Hồ Cốc, Long Hải ở gần đây, cảnh cũng đẹp lắm, nên đi một chuyến rồi hẵng về!"

"Phải đó!" Diệu Linh hô hào. "Lúc trước chị chụp ảnh cưới ở đó, biển ở đó đẹp lắm. Đi đi!"

"Con muốn đi!" Lâm Dương nghe đến biển, liền thích thú xen vào.

"Ba mẹ phải về nên con cũng phải về có biết không?" Trọng Khang lườm nó.

"Xí, mới đi được một tí đã phải về". Cậu nhóc bĩu môi không hài lòng.

"Em cứ kệ nó đi". Trọng Khang lắc đầu lên tiếng. "Suốt ngày chỉ muốn đi chơi".

"Cô út!" Lâm Dương cầu cứu.

"Cô không có quyền nha. Ba con còn công việc phải lo". Cô mỉm cười nhìn nó.

"Vậy cô hứa tết cho con đi Phú Quốc, cô không được nuốt lời đó!" Nhóc vẫn là chưa chịu yên phận.

"Được!" Cô gật đầu với nó.

Nghe được lời đồng ý của đương sự, Lâm Dương vui cười hả hê. Sau đó quay sang nói với Thảo Nhi, mẹ của nhóc: "Mẹ, con muốn xuống hồ hồ bơi".

"Được!" "Thảo Nhi mỉm cười với nó." Vậy theo mẹ lên phòng lấy đồ bơi ".

Lúc này, Khánh Đan cũng cất tiếng non nớt:" Mẹ, con cũng muốn bơi ".

Diệu Linh, mẹ nó gật đầu:" Được. Vậy đi thay đồ trước có được không? "

Sau đó hai đứa nhóc tò te chạy theo mẹ nó, không còn để ý đến chuyện gì nữa.

Cô mỉm cười nhìn theo bóng dáng của hai đứa nhỏ, khẽ lắc đầu. Trẻ con quả nhiên thật không dễ dỗ dành chút nào.

Sau đó, cô quay sang Khải Phong hỏi:" Anh có muốn đi đâu nữa hay không? "

" Tùy em. Anh sao cũng được". Khải Phong cười trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.