Chưa đầy năm phút, Khải Phong dừng lại, quay sang nhìn Trọng Hải, lên tiếng: "Trong khoảng thời gian em nói, quả nhiên có người đụng vào laptop của em. Là ai thì anh không biết, chỉ có thể xác định là trực tiếp đụng vào chứ không phải tác động từ xa. Như vậy chứng minh, người đó là ở công ty mà thôi. Anh có thể chắc chắn".
"Là người trong công ty sao?" Trọng Hải nhíu mày. "Ai lại có thể làm điều này chứ? Em đâu có đắc tội với ai đâu chứ?"
Khải Phong cũng băn khoăn: "Người đó chỉ đơn giản là bẻ khóa phần dữ liệu kia, sau đó trực tiếp xóa đi chứ không hề làm gì khác. Như vậy, mục đích của đối phương chỉ là muốn em không thể giao nộp dự án mà thôi".
"Là ai chứ? Vì sao lại muốn hại em đây?" Trọng Hải mày vẫn nhíu chặt nói lên suy nghĩ của mình.
"Phần dữ liệu này, anh có thể lấy về giúp em". Khải Phong mỉm cười.
"Có thể lấy lại sao?" Trọng Hải tỏ ra vô cùng kích động.
"Đơn giản mà!" Anh gật đầu. "Lần sau khi làm việc, lúc nào cũng phải sao lưu thành hai bản ở hai nơi. Còn có, chế độ bảo mật của em chưa được tốt lắm, một hacker hạng trung đã có thể trong vòng hai phút bẻ được dễ dàng".
"Vậy sao?" Trọng Hải ỉu xìu hỏi.
"Uhm!"
Khải Phong không ngại tạt cho Trọng Hải gáo nước lạnh. Bởi vì anh không hiểu cậu ta là thiên tài ở chỗ nào đây? Chính là lúc thông minh quá sức, lúc lại vô cùng hớ hênh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mot-buoc-chinh-la-hanh-phuc/2620161/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.