"Đấy, đầu đuôi là như vậy. Trong mơ Ngọc sư tỷ không những đã cắn Tố Tâm mà hạ thân sư tỷ còn dính đầy máu nữa, nhìn ghê lắm." Tố Tâm kể xong, cuối cùng chốt hạ.
Ngồi bên cạnh, Ngọc Vô Tâm cười cười, hỏi: "Tiểu nha đầu, ta hỏi ngươi nhé. Tại sao ngươi lại ở đây, trong phòng ta?".
Tố Tâm chả cần nghĩ, đáp ngay: "Thì lúc nãy muội chạy đến đây tìm Ngọc sư tỷ".
"Tìm ta làm gì?" Ngọc Vô Tâm lại hỏi tiếp.
"Thì tới chúc mừng sư tỷ ngày mai được diện kiến lão tông chủ, được nhận linh đan cùng truyền thừa".
"Còn gì nữa?".
"À, nhân tiện nhờ cậy sư tỷ, hy vọng sau này sư tỷ lên làm tông chủ thì sẽ...".
Tới đây thì Tố Tâm không nói nữa. Cô bé nhận ra rồi. Hoá ra... hoá ra cơn ác mộng đó cũng chẳng phải nằm mơ. Nó là thật!
Nhìn nụ cười "âm hiểm", ánh mắt ngập tràn "ý gian" kia của Ngọc Vô Tâm, Tố Tâm biến sắc, trong lòng một trận kinh hãi. Theo bản năng, cô bé hét lên một tiếng thất thanh, bật dậy tung cửa ù té chạy.
"Hì hì...".
Ngọc Vô Tâm dõi mắt nhìn ra cửa, trông theo thân ảnh nhỏ nhắn của Tố Tâm, vui vẻ nhận xét: "Tiểu nha đầu thật là đáng yêu".
...
Có lo ngại, có khẩn trương, nhưng rốt cuộc thì chuyện gì đến vẫn phải đến. Hôm nay Ngọc Vô Tâm nàng sẽ đương đầu với một trong những thử thách khó khăn nhất đời mình: thích sát Tạ Trường Thanh - một vị trúc cơ kỳ tu sĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049258/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.