Sáng hôm sau, Lăng Ba tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên trường kỷ của giáo chủ đại nhân thì hết sức ngạc nhiên, trong lòng tự vấn. Nàng chưa hiểu lắm. Tối qua không phải nàng ngồi dưới sàn, bên cạnh trường kỷ canh gác? Tại sao bây giờ lại xuất hiện trên giường, còn có chăn ấm đắp lên?
"Không lẽ tối qua mình mệt quá thiếp đi, giáo chủ thấy vậy nên bế mình đặt lên đây?".
"Giáo chủ sao tự nhiên lại tốt vậy nhỉ?".
Lăng Ba cảm thấy kì lạ. Bởi trong ấn tượng của nàng, giáo chủ đại nhân là một người rất độc ác, vô lương, người nếu không sai bảo nàng làm thêm việc đã là phước đức lắm rồi.
"Giáo chủ".
Mang theo ngờ vực, Lăng Ba bước xuống trường kỷ, đi tìm giáo chủ đại nhân.
Nhưng... quái lạ làm sao. Giáo chủ lại không có trong phòng. Thậm chí nàng kiếm hết tẩm cung cũng không thấy. Mọi khi giáo chủ không phải đều đợi Lăng Ba nàng lau mặt, thay quần áo, ăn sáng xong rồi mới đi ra ngoài hay sao?
"Đông Nhi tỷ, tỷ có thấy giáo chủ đâu không?".
Đông Nhi nhìn Lăng Ba, ánh mắt có phần khác lạ: "Giáo chủ không nói gì với ngươi sao?".
"Không có." - Lăng Ba thành thật lắc đầu - "Đông Nhi tỷ, tỷ biết giáo chủ ở đâu à?".
"Biết".
Đông Nhi chỉ tay về một ngọn núi phía đông nằm cách tổng đàn Huyết Sát Giáo không xa: "Sáng nay giáo chủ đã dẫn người qua đó".
"Giáo chủ qua đó làm gì?".
"Nghe đâu là kiến tạo phong cảnh gì đó".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049211/chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.