"Số mệnh?".
Với hình hài của một đứa trẻ, vẫn bộ tử y tinh kỳ, Lăng Thanh Trúc chuyển mình đứng dậy.
"Lăng Thanh Trúc ta bất quá chỉ là một nữ nhân bình thường, mệnh phần hẩm hiu. Chuyện gánh vác thương sinh, ta làm không nổi".
"Lăng Thanh Trúc ngươi vốn không phải nữ nhân bình thường, ngươi chính là Tử Lan tiên tử đầu thai chuyển thế. Sự luân hồi của ngươi chính là để duy trì chính khí thiên địa, bảo hộ thương sinh thiên hạ".
"Chu Tước, ta đã bảo là ngươi nhận lầm rồi. Ta không phải Tử Lan tiên tử nào kia. Ta chỉ là Lăng Thanh Trúc, một nữ nhân nhu nhược".
...
"Ngươi thực nhẫn tâm đứng nhìn chính giáo bị diệt, sinh linh lầm than ư?".
Trước câu hỏi ấy của Chu Tước, Lăng Thanh Trúc có khựng người một chút. Nhưng rồi nàng cũng nhấc chân bước đi.
"Tâm ta đã nguội, lòng đã mệt, chuyện thế gian ta không muốn quản, cũng không còn sức để quản".
...
"Xin ngươi tránh đường." Lăng Thanh Trúc nhìn thân ảnh hồng y trước mặt, nói.
Chu Tước im lặng vài giây, đến lúc Lăng Thanh Trúc sắp lách người bước qua thì nàng chợt chìa tay.
Trong tay nàng, một chiếc hộp màu đen đang hiện hữu.
"Ngươi có ý gì?".
"Vật hoàn nguyên chủ".
Chu Tước tiếp lời: "Năm đó Tử Lan tiên tử đã giao nó cho ta bảo hộ, đợi ngài ấy chuyển thế trùng sinh. Nay ta giao lại cho ngươi".
"Ta đã nói rồi, ta không phải...".
Chu Tước không đợi Lăng Thanh Trúc kịp nói hết câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049190/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.