"Ngươi... Ngươi là thiên ngoại chí tôn!" Hãi càng thêm hãi, Hỗn Độn nhìn Lăng Tiểu Ngư, thốt ra điều mình đang nghĩ.
Bên này, Lăng Tiểu Ngư có vẻ lạnh lùng. Hắn đưa tay đem chiếc mặt nạ đang đeo tháo xuống.
"Thiên ngoại chí tôn? Ta không phải. Ta... là Lăng Tiểu Ngư".
"Lăng Tiểu Ngư... Ngươi là Lăng Tiểu Ngư?!".
"Phải, ta là Lăng Tiểu Ngư".
Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư bước tới gần Hỗn Độn. Sâu trong đôi mắt hắn lúc này oán hận bắt đầu nổi lên.
"... Ta chính là kẻ đã bị các ngươi vu oan giá hoạ. Yến cô cô của ta chính là bị các ngươi hại chết".
"Lăng Tiểu Ngư, ta không liên quan gì tới chuyện đó cả! Tất cả đều là mưu đồ của Cơ Thành Tử!".
Cơ Thành Tử?
Trong lòng máy động, Lăng Tiểu Ngư truy hỏi: "Ý ngươi nói chủ nhân của ngươi, quỷ diện nhân chính là Cơ Thành Tử?".
"Đúng vậy, chính là Cơ Thành Tử!".
Bộ dáng rất chi thành khẩn, Hỗn Độn khai báo sự tình: "Cơ Thành Tử vì muốn chiếm lấy thân xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng để nâng cao tu vi, nhất cử đột phá vào tiên nhân chi cảnh cho nên mới bày mưu hãm hại ngươi. Hắn cải trang thành ngươi đi gây án khắp nơi, rồi sau đó bằng vào thân phận chưởng môn Thiên Kiếm Môn kêu gọi thiên hạ chính giáo truy lùng ngươi. Hắn thao túng tứ đại tông môn, lợi dụng việc bọn họ thúc ép mà danh chính ngôn thuận đem Lăng Ngọc Yến bắt giữ, hòng dẫn dụ ngươi ra...".
"Lăng Tiểu Ngư, mọi chuyện từ đầu đến cuối đều là do Cơ Thành Tử làm, vì chính hắn mưu lợi, không liên quan gì đến ta cả. Xin ngươi hãy tha cho ta!".
Quan sát thấy những điều mình nói đã tác động không ít đến biểu cảm của Lăng Tiểu Ngư, Hỗn Độn tiếp tục lựa lời: "Lăng Tiểu Ngư, xin hãy tin ta. Thời điểm Cơ Thành Tử gieo tiếng ác cho ngươi, ta vốn đã không còn ở cùng hắn nữa. Chuyện hắn làm, ta thật sự chẳng can hệ gì".
Lăng Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn lên: "Không ở cùng? Ta tưởng ngươi và hắn là một?".
Hỗn Độn thanh minh: "Kề từ sau lần đụng độ cùng ngươi ở Cửu Cung Sơn thì ta và Cơ Thành Tử đã tách ta. Nhân lúc hắn lơ là, ta đã liều mạng để giành lấy tự do cho mình".
"Ngươi nói là giành lại?" - Lăng Tiểu Ngư có lý do để nghi ngờ điều đó - "Hỗn Độn ngươi đường đường là một trong tứ đại hung thú - sinh linh nắm giữ sức mạnh thần nhân - mà lại chịu bị một phàm nhân thao túng ư?".
"Lăng Tiểu Ngư, ngươi có điều không biết. Cơ Thành Tử kia không hề đơn giản, trong người hắn có bảo vật".
"Là bảo vật gì?" Lăng Tiểu Ngư thực thấy tò mò. Hắn không biết rốt cuộc là loại bảo vật gì mà ghê gớm tới như vậy, có thể hàng phục cả Hỗn Độn.
Hỗn Độn tuy rằng nay không bằng xưa, thân thể đã mất, nhưng thần uy ít nhiều vẫn còn đó, há có thể dễ dàng bị một phàm nhân sai khiến?
Bảo vật, Lăng Tiểu Ngư hiếu kì muốn biết, tiếc rằng... Hỗn Độn, nó lại không rõ ràng đáp án.
"Lăng Tiểu Ngư, thú thực là ta cũng không nhận thức được bảo vật kia cụ thể là gì. Ta chỉ biết nó là một chiếc vòng màu đen, có thể trói giữ bản nguyên này của ta".
"Trên đời còn có loại bảo vật như vậy?".
Lăng Tiểu Ngư trầm mặc suy tư, lát sau thì tiếp tục truy vấn: "Hỗn Độn ngươi nói mình bị bảo vật kia của Cơ Thành Tử thao túng, vậy... ngươi làm thế nào mà thoát ra được?".
"Sự thể là như vầy...".
Cứ thế, Hỗn Độn bắt đầu kể. Tất nhiên là những lời của nó, hết thảy đều do nó bịa đặt. Cơ Thành Tử căn bản không hề có bảo vật giống như nó nói, càng không đủ bản lãnh để sai khiến nó. Từ đầu đến cuối, chủ nhân thực sự vẫn luôn là Hỗn Độn nó. Cơ Thành Tử bất quá cũng chỉ là một con rối của nó thôi. Thời điểm âm mưu thất bại, vô tình "đánh thức" Lăng Tiểu Ngư, dẫn động ra Minh Tôn, Chu Tước, Huyền Vũ, vì để bảo vệ bản thân mình, nó đã đem mối liên hệ với Cơ Thành Tử cắt đứt, đồng thời xoá luôn ký ức về sự tồn tại của nó trong đầu Cơ Thành Tử. Tóm lại thì mọi dấu vết, toàn bộ đều bị Hỗn Độn nó xoá hết cả. Và đó cũng là lý do vì sao mà Chu Tước, Dương Tiểu Ngọc và Lăng Tiểu Ngư đều chẳng thể điều tra ra được gì.
...
"Theo lời ngươi nói thì tất cả mọi chuyện đều là do Cơ Thành Tử chủ mưu?".
Hỗn Độn lập tức gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, hết thảy đều là Cơ Thành Tử quyết định".
Nó nói thêm: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi không tưởng tượng nổi những sự việc mà Cơ Thành Tử đã làm đâu. Hắn vốn chẳng phải bậc quân tử như thế nhân vẫn nghĩ, thực chất hắn là một tên tiểu nhân bỉ ổi hèn hạ. Vì muốn xưng bá, bao năm qua hắn âm thầm nhẫn nhục, ngoài mặt thì chủ trì chính nghĩa nhưng bên trong, hắn luôn bày mưu tính kế nhằm chiếm đoạt lợi ích của người khác".
"Lăng Tiểu Ngư, ngươi hẳn cũng đã từng nghe qua chuyện Huyết Linh Tông năm xưa đi?".
Lăng Tiểu Ngư gật đầu: "Đã từng nghe. Thế nào? Có liên quan đến Cơ Thành Tử?".
"Đâu chỉ liên quan." - Hỗn Độn kể ra - "Năm đó Huyết Linh Tông bị thảm sát, toàn bộ đều là âm mưu của Cơ Thành Tử cả. Cũng giống như những gì đã làm với ngươi, Cơ Thành Tử hắn cải trang đi gieo rắc tội ác, sau đó vu oan giá hoạ cho Huyết Linh Tông, rồi dùng bộ mặt nhân nghĩa của mình thống lĩnh tu sĩ chính giáo trong thiên hạ tiến đánh Huyết Linh Tông, giết chết Âm Thiên Chiếu, từ đó cướp lấy tuyệt học Huyết Ảnh Tu La Công".
"Nếu ngươi nghi ngờ lời ta nói thì có thể tự mình đi kiểm chứng. Huyết Ảnh Tu La Công hiện Cơ Thành Tử hắn cũng đã rất thành thục...".
...
Lăng Tiểu Ngư lại cúi đầu suy tư. Nhưng cũng chẳng quá lâu. Chưa đến một phút thì hắn đã lại ngẩng đầu nhìn lên.
"Hỗn Độn, tất cả những lời ngươi nói đều là thật chứ?".
"Toàn bộ đều là sự thật!" Hỗn Độn đáp, giọng như đinh đóng cột.
Lăng Tiểu Ngư nhẹ gật đầu: "Xem ra ngươi cũng thành khẩn...".
Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư quay lưng lại, nhưng ngay lập tức hắn liền trở mình, chỉ sát na ngắn ngủi thì năm ngón tay đã vươn ra nắm lấy đầu của Hỗn Độn.
"Không g g...!!".
Dường như cũng hiểu Lăng Tiểu Ngư đang muốn làm gì, Hỗn Độn hét lên một tiếng thất thanh, cố gắng vùng vẫy. Chỉ là... thân thể đã bị không gian giam cầm rồi, còn có thể chạy được đi đâu?
Hỗn Độn bất lực, chẳng làm ra thêm được gì nữa. Sau tiếng hét thảm thì nó đã im bặt. Thần trí hoàn toàn bị thao túng.
...
Một lúc sau.
Vẫn bàn tay đang bắt giữ đầu của Hỗn Độn ấy, Lăng Tiểu Ngư thi triển thần thông, đem Hỗn Độn cắn nuốt. Vài ba hơi thở, thân ảnh Hỗn Độn đã triệt để tiêu thất, biến thành nguồn lực lượng chí âm chí tà chờ bị luyện hoá.
"Hừm... Muốn dựa vào chút khôn ngoan đó để qua mặt ta? Đúng là không biết sống chết".
Lăng Tiểu Ngư thở ra một ngụm trọc khí, nét mặt trở nên âm trầm: "Hỗn Độn ngươi không ngờ lại tồn tại đến ba phân thân. Hai cái còn lại, cũng không rõ hiện đang ở đâu".
Lăng Tiểu Ngư không thể không công nhận là hung thú này vô cùng xảo quyệt. Theo những thông tin hắn vừa thu thập được thì Hỗn Độn không chỉ có một mà tồn tại đến ba phân thân. Căn nguyên là bởi trước đây, trong thời đại xa xưa, khi bị Tử Lan tiên tử và tứ linh đánh bại, Hỗn Độn nó trong quá trình trốn chạy vậy mà đã đem bản nguyên của Cùng Kỳ và Đào Ngột thôn phệ, luyện thêm được thần thông, dưỡng ra thêm hai phân thân...
"Cơ Thành Tử bất quá cũng chỉ là con rối để nó dùng làm nơi trú ẩn, hôm nay Thiên Kiếm Môn lại có Chu Tước toạ trấn, nó chắc chắn sẽ không tìm về nữa...".
"Không sao. Chỉ cần vẫn ở trong cõi này thì sớm muộn ta cũng sẽ lần ra. Hỗn Độn, ngươi đừng hòng chạy thoát... Cứ đợi đi, sau khi ta hỏi tội thiên hạ chính giáo xong sẽ tới lượt ngươi".
Tuy nói tất cả mọi chuyện đều là do Hỗn Độn chủ mưu nhưng thiên hạ chính giáo cũng không phải những người vô tội. Chính bọn chúng đã ngu ngốc tin tưởng, để bị lợi dụng. Ngày đó, vì sự ngu ngốc của bọn chúng mà Yến cô cô của hắn phải chết, còn hắn...
Trước đây Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ có duy nhất một tâm nguyện, đó là được ở bên cạnh Yến cô cô, sớm hôm bầu bạn với người. Vậy mà... Hỗn Độn, chính giáo, thế nhân, bọn họ lại nhẫn tâm đem vùi dập.
Chính giáo, thế nhân, chúng nhất định phải đền tội!
Cơ Thành Tử, hắn cũng nhất định phải chết!
Lòng căm phẫn, nỗi oán độc mỗi lúc một dâng cao. Ý nghĩ báo thù ngập tràn trong tâm trí Lăng Tiểu Ngư. Trông bộ dạng hắn bây giờ... thật là có phần bất ổn. Nhất là đôi mắt. Sau khi chuyển từ vàng thành đen thì bây giờ, nó lại bắt đầu đổi sang màu đỏ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]