"T-Tha... tha..." Nằm dài trên đất, với khuôn mặt máu me bê bết, Dương Chính Thiên thều thào van xin. Hắn thực vẫn chưa muốn chết.
"Sao? Cuộc sống này Dương Chính Thiên ngươi vẫn còn nuối tiếc lắm ư?".
Nửa điểm động tâm cũng không có, Tôn Thi Hàn cười lạnh. Nàng hạ mình ngồi xuống bên cạnh Dương Chính Thiên, giơ bài vị ân sư ra.
"Dương Chính Thiên, năm đó ngươi đối với sư phụ ta như vậy, có từng áy náy, có từng ăn năn?".
Tôn Thi Hàn hỏi xong thì tự mình trả lời. Nàng nhẹ lắc đầu: "Hẳn là không rồi. Ngươi đã lên làm các chủ Thiên Nhai Hải Các, sống tốt như thế kia mà".
"Dương Chính Thiên, ngươi đã ở Thiên Nhai Hải Các này hưởng phúc lâu như vậy, tới lúc phải trả nợ rồi".
Đoán biết chuyện gì sắp xảy ra, Dương Chính Thiên trong lòng kinh hoảng tột cùng, theo bản năng tìm phương trốn chạy. Nhưng hắn có thể chạy được ư? Đứng còn không nổi thì lấy gì chạy.
"Đừng... Đừng giết ta..." Trên đất, Dương Chính Thiên cố lết ra xa Tôn Thi Hàn. Thế mới thấy, cho dù trong quá khứ phong quang cỡ nào, đối mặt tử thần thì bản chất Dương Chính Thiên hắn cũng bất quá như con nai, con thỏ mà thôi. Hắn rất sợ chết.
Nhưng sợ hay không thì đấy cũng là chuyện của hắn. Tôn Thi Hàn đâu cần biết. Thần tình hung ác, nàng nắm chặt thanh kiếm màu đen trong tay, chém ra một đường.
"Phụt!".
Tức khắc, đầu Dương Chính Thiên rơi luôn xuống đất, trên cổ máu tươi phun trào. Tựa suối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049154/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.