"Thi Hàn, chuyện còn lại giao cho nàng. Dương Chính Thiên, Thiên Nhai Hải Các, nàng muốn xử trí như thế nào thì cứ xử trí như thế đó".
Tôn Thi Hàn nhẹ gật đầu.
"Tiểu Ngư, phiền chàng làm cho hắn thanh tỉnh trở lại".
Tên ngụy quân tử bạc tình bạc nghĩa, táng tận lương tâm Dương Chính Thiên này, Tôn Thi Hàn nàng phải để cho hắn tỉnh táo đối diện với sự thật tàn khốc. Để cho hắn trong trạng thái si dại chết đi, thế thì tốt cho hắn quá.
Lăng Tiểu Ngư không khó để nhìn ra ý tứ. Hắn y lời Tôn Thi Hàn, đem Dương Chính Thiên làm cho thanh tỉnh trở lại. Dù vậy, lực lượng của đối phương thì vẫn bị hắn tiến hành phong toả. Không phải hắn e ngại, chỉ đơn giản tránh thêm ồn ào thôi.
"Soạt!".
Được trả tự do, Dương Chính Thiên lập tức thoái lui. Nhận thức của hắn vẫn dừng ở thời điểm Lăng Tiểu Ngư áp sát, chuyện phát sinh sau này, những gì hắn đã nói, đã làm hết thảy hắn đều không nhớ. Nhưng chí ít thì có một điều hắn nhận ra được: lực lượng của hắn đã chẳng cách nào điều động được nữa.
Nội tâm khiếp sợ, hắn nhìn Lăng Tiểu Ngư như nhìn một con quái vật ghê gớm nào đó: "Ngươi... ngươi đã làm gì ta?".
"Đoạn Đức, Cao Cầu!" Vì quá sợ hãi, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, theo phản xạ, Dương Chính Thiên gọi hai kẻ thân tín nhất của mình. Nhưng... chẳng ai đáp lại hắn.
Cũng chính lúc này, Dương Chính Thiên đã nhìn thấy thân ảnh Đoạn Đức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2049153/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.