Chương trước
Chương sau
Một tên nam nhân trên người chẳng có lấy mảnh vải che thân, với La Sương thì chả sao, nàng không ngại. Dẫu sao thì nàng cũng là người từng trải, vốn dĩ trong lòng trước nay đều luôn vô cảm. Nhưng Tôn Tiểu Yến thì khác. Vị tiểu sư muội này của nàng năm nay mới có mười sáu tuổi, vẫn chỉ là một thiếu nữ đơn thuần, ngay đến thân ảnh nam nhân nàng thấy còn chẳng được bao nhiêu chứ nói gì tới khoả thân như nhộng.

Để cho Tôn Tiểu Yến nàng nhìn? Thật là không tốt lắm đâu. 

"Tiểu Yến, không được nhìn!" La Sương sau khi ý thức được mọi chuyện thì lập tức quay mặt bảo với tiểu sư muội của mình.

Cùng lúc, Hàm Yên cũng dùng tay đem mắt Tôn Tiểu Yến bịt lại, xoay đầu sang hướng khác.

"Tiểu Yến, đừng nhìn".

Đừng nhìn?

Tôn Tiểu Yến có chút đỏ mặt cúi đầu. Trong lòng thầm nói: "Có phải là nhắc nhở quá muộn hay không?".

Mới rồi, Tôn Tiểu Yến nàng đã lỡ "nhìn" mất rồi a.

Chỗ nên thấy Tôn Tiểu Yến nàng đã thấy, chỗ không nên thấy Tôn Tiểu Yến nàng cũng đã thấy nốt... 

"Thì ra nam nhân và nữ nhân chính là khác nhau như vậy".

...

Ở tại khoảnh khắc ấy, Tôn Tiểu Yến tuy rằng vô tình, nhưng vốn dĩ cũng là có chút hữu ý. Tất nhiên là chẳng có sự ám muội hay đen tối gì cả. Nàng bất quá chỉ là hơi hiếu kỳ mà thôi. 

Cũng khó trách được. Ai bảo Tôn Tiểu Yến nàng ngay từ thuở bé đã sống trong Tuyết Linh Cung chứ.

Không giống những thế lực khác, Tuyết Linh Cung từ trong ra ngoài đều chỉ có nữ nhân và nữ nhân, dù tìm mỏi mắt cũng sẽ chẳng thể bắt gặp một tên nam nhân nào. Theo như Tôn Tiểu Yến được biết thì đấy là do cung chủ Tôn Thi Hàn quy định. Nghe sư phụ nàng nói, thời trẻ cung chủ Tôn Thi Hàn từng yêu sâu đậm một nam nhân, nhưng sau đó lại bị chính tên nam nhân này phụ bạc. Từ ấy, cung chủ Tôn Thi Hàn sinh tâm oán hận. Nàng căm ghét tất thảy mọi nam nhân trên đời, bảo nam nhân chẳng ai tốt, đều là cầm thú.

Rồi, khi Tôn Thi Hàn trở thành cung chủ, nàng đã lập tức đề ra hàng loạt các quy định. Nào là chỉ thu nữ, không thu nam; nào là ngăn cấm cung nhân phát sinh quan hệ với nam nhân; nào là... Tóm lại là tất cả đều hết sức phân biệt, vô cùng thành kiến. 

"Haizz... Thật không hiểu nổi cung chủ của mình nữa. Một tên nam nhân đối xử tệ với nàng nàng liền ghét hết tất thảy nam nhân trong thiên hạ...".

Tôn Tiểu Yến âm thầm cảm thán. Tiếp đó, khi đã cảm thán xong, nàng cất tiếng hỏi: "Hàm Yên tỷ, La Sương tỷ chữa trị cho hắn sao rồi?".

"Sư tỷ vẫn đang giúp hắn luyện hoá dược lực".

"Oh...".

Tôn Tiểu Yến ứng tiếng, rồi nhấc chân di chuyển ra đằng trước.

"Tiểu Yến, muội đi đâu đấy?".

"Đi nhặt đồ".

Nhặt đồ?

Hàm Yên hơi nghi hoặc, nối gót theo sau. 

Đoạn đường chẳng tính xa, chỉ khoảng độ trăm bước chân đổ lại nên Tôn Tiểu Yến rất nhanh đã liền tới đích. Nàng đem một thứ đồ vật lẫn trong tuyết nhặt lên, hé môi nói: "Ta tìm được ngươi rồi".

Trái với vẻ "bình thường" của Tôn Tiểu Yến, sau khi nhìn thấy thứ đồ vật kia thì trên mặt Hàm Yên đã lộ rõ "bất thường". Nàng tiến nhanh lại: "Tiểu Yến, đưa cho ta".

"Cái này của muội." Tưởng sư tỷ định đoạt đồ của mình, Tôn Tiểu Yến lập tức đem thứ đang cầm giấu ra sau lưng.

Biết mình đã khiến cho sư muội hiểu lầm, Hàm Yên vội đính chính: "Tiểu Yến, ta không phải ý đó. Ý ta là... Ta chỉ muốn kiểm tra nó một chút".

"Kiểm tra?" Tôn Tiểu Yến hỏi lại, dáng vẻ còn ngờ vực.

"Tiểu Yến." - Hàm Yên tiếp tục thanh minh - "Ta thấy thứ muội đang cầm rất giống với Ngũ Sắc Linh Chi. Ta chỉ muốn xác nhận thôi".

"Ngũ Sắc Linh Chi?".

Tôn Tiểu Yến đưa thứ đồ vật đang cầm đặt ngang tầm mắt. Nàng đảo qua đảo lại một hồi, cuối cùng đồng tình: "Đúng là nó có năm màu thật".

Chìa ra phía trước, nàng bảo: "Vậy sư tỷ xem đi".

Hàm Yên không nhiều lời, lập tức tiếp nhận ngay. 

Ngũ Sắc Linh Chi tính ra cũng là một loại thảo dược trân quý, chẳng dễ gì mà tìm được.

...

"Tiểu Yến, cái này... đúng thật là Ngũ Sắc Linh Chi".

Xem thần tình kích động của sư tỷ mình, Tôn Tiểu Yến mới hỏi: "Hàm Yên tỷ, bộ Ngũ Sắc Linh Chi này tốt lắm sao?".

"Không phải tốt mà là rất tốt. Lần trước sư phụ nói chính là đang thiếu Ngũ Sắc Linh Chi này để luyện đan".

"Vậy à. Thế sư tỷ cầm về đưa cho sư phụ đi".

Hàm Yên lắc đầu. Nàng đem Ngũ Sắc Linh Chi trả lại cho sư muội mình: "Ngũ Sắc Linh Chi này là do muội tìm thấy, muội nên đích thân đưa cho sư phụ".

"Ai đưa cũng được mà, có gì khác nhau đâu".

Hàm Yên lắc đầu cười trừ. 

Vị tiểu sư muội này của nàng đúng thật là chẳng có chút tâm cơ nào cả. 

Không muốn kéo thêm ở vấn đề ấy nữa, Hàm Yên chuyển ý, hỏi: "Phải rồi Tiểu Yến, Ngũ Sắc Linh Chi này là thế nào vậy?".

Hàm Yên không thể không thắc mắc, bởi vừa rồi, thời điểm sư muội nàng đem Ngũ Sắc Linh Chi cầm lên, nó rõ ràng đã bị người hái đi trước đó rồi. 

Chẳng để cho sư tỷ mình phải nghi hoặc lâu, Tôn Tiểu Yến đem sụ tình kể lại: "À, cái này hả... Là như vầy, lúc nãy muội đi hái Hồng Vô Lệ, hái xong hai đoá, chừng đi tới chỗ đoá thứ ba thì muội vô tình nhìn thấy cây linh chi này mọc trong hốc cây. Muội thấy đẹp nên hái xuống, chừng quay ra thì vấp phải cái tên kia, rồi té ngã, hoảng quá nên ném luôn linh chi văng tới đây. Tiếp theo thế nào thì tỷ biết rồi đấy".

"Là như vậy sao...".

Nhận ra sư tỷ mình có chút trầm ngâm, Tôn Tiểu Yến khó hiểu hỏi: "Hàm Yên tỷ, bộ có gì không ổn sao?".

Hàm Yên hơi chần chừ, nhưng rồi cũng nói: "Hmm... Ngũ Sắc Linh Chi này tính ra cũng được coi là thảo dược trân quý, cây muội đang cầm lại còn tới độ thành thục, theo lý phải có yêu thú hay gì đó trông giữ mới đúng...".

"Vậy chắc là bọn chúng không phát hiện ra được cây Ngũ Sắc Linh Chi này".

Hàm Yên không đáp, trong mắt vẫn đượm suy tư...

...

Một lúc sau.

Đã sớm trở lại, Tôn Tiểu Yến cúi nhìn Lăng Tiểu Ngư lúc này đã được che lại những chỗ cần che, hỏi La Sương: "La Sương tỷ, hắn thế nào rồi?".

"Đã tốt lên nhiều." La Sương đáp, thanh âm không mặn không nhạt. 

Kế đấy thì bảo: "Ngũ Sắc Linh Chi kia đâu, muội đưa ta xem thử".

"Đây này".

Đưa xong đồ vật cho La Sương, Tôn Tiểu Yến liền tiến thêm mấy bước, dừng sát bên Lăng Tiểu Ngư, cẩn thận kiểm tra cơ thể hắn.

Coi bộ đối với lời nói của sư tỷ mình, Tôn Tiểu Yến nàng cũng không tin tưởng nhiều lắm. 

Mà, ngẫm cũng đúng thôi. Sư tỷ La Sương của nàng đâu có ưa gì Lăng Tiểu Ngư. Ngay từ đầu vốn dĩ đã chẳng hề muốn cứu trị a.

"Nha đầu khờ".

Chứng kiến hành vi của sư muội, La Sương khó tránh sinh bất mãn mà mắng nhẹ một câu. Dù vậy, nàng cũng chẳng truy cứu thêm. Thay vì Tôn Tiểu Yến và Lăng Tiểu Ngư thì ánh mắt nàng đã dời sang Ngũ Sắc Linh Chi, kế đấy là khuôn mặt Hàm Yên. 

...

Trao đổi hồi lâu, chừng thấy Tôn Tiểu Yến đứng lên, La Sương liền bảo: "Tiểu Yến, muội muốn ta giúp hắn hiện ta đã giúp, bây giờ hãy theo ta hồi cung".

"La Sương tỷ, vẫn chưa được".

Tôn Tiểu Yến nài: "Sư tỷ nhìn coi. Hắn vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, chúng ta bỏ hắn ở đây sao được chứ? Rủi hắn bị thú dữ ăn thịt rồi sao?".

"Vậy muội muốn thế nào? Đem hắn về Tuyết Linh Cung luôn chắc?".

"Có thể đem về à?" Tôn Tiểu Yến nhất thời không kịp nghĩ, buột miệng hỏi lại. 

Khỏi phải nghĩ, câu hỏi kia tất nhiên đã khiến cho La Sương tức giận. Nàng trợn mắt, đang toan mắng thì...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.