"A a a a...!!".
"Khốn kiếp! Khốn kiếp!!".
...
"A a a a...!!".
...
"Chủ nhân!"
"Chủ nhân!".
...
"Cút!!".
...
"Chủ nhân! Ngài không thể kháng cự lại được ma tính của mình đâu!!".
...
"Tránh ra!!".
...
"Chủ nhân! Xin ngài đừng hành hạ bản thân nữa!!".
"Chủ nhân! Hãy mau dùng máu!!".
...
"Tại... sao...?".
Bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động, cửa động thứ hai, Chu Đại Trù nửa quỳ trên đất, toàn thân run rẩy.
Hai mắt sớm đã trở nên đen ngòm, hắn căm hận thốt ra: "Tại sao... lại là ta?".
"Tại sao?!".
"Tại sao lại là ta?!!".
Chu Đại Trù, hắn không hiểu. Thiên hạ chẳng phải đều nói Thao Thiết là đại hung chi thú, là nỗi ác mộng của thương sinh ư?
Một linh chủng hồng hoang hung ác như vậy, khiến người úy kị như vậy, cớ gì lại đầu thai chuyển thế thành hắn...
Ác ma, yêu nghiệt, Chu Đại Trù hắn đâu có muốn làm. Hắn chỉ mong bản thân trở thành một người tốt, không phụ công ân sư, không phụ lòng huynh đệ, như vậy là đủ rồi.
...
"Thao Thiết!!".
"A a a a...!!!".
...
Những tiếng la hét, hành vi thương tổn chính mình của Chu Đại Trù, động tĩnh khá lớn. Thiết nghĩ, nếu đây không phải Phị Tinh Đới Nguyệt Động, chẳng nhờ có cấm chế ngăn lại, e rằng người trên đỉnh Trúc Kiếm sớm đã bị hắn cho kinh động hết rồi.
Tất nhiên, đây không phải lần đầu tiên, và chắc chắn cũng chưa phải cuối cùng. Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048999/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.