Lăng Thanh Trúc hoài nghi, tự trách. Lăng Ngọc Yến ngày ngày ôm hoa đợi chờ. Chu Đại Trù âm thầm dằn vặt, nén chịu đoạ đày. Tất cả lại bởi vì đâu?
Bọn họ có đáng phải sống cảnh như vậy?
Sai lầm... là do ai đây?
...
Những câu hỏi quá khó để trả lời. Nếu phải đáp, có lẽ cũng chỉ hai từ "số mệnh". Mà số mệnh thì... mơ hồ quá.
Nó mờ mịt giống như tương lai của Lăng Tiểu Ngư hiện giờ vậy...
Cách Thiên Kiếm Môn, núi Ngũ Đài một quãng đường rất xa, tại chốn thâm sơn, lúc này Lăng Tiểu Ngư đang ngồi bên một đống than hồng, tay cầm hai xiên thịt nướng.
Xoay qua trở lại một hồi, chờ khi thịt chín, hắn mới xoay đầu nhìn sang một phiến đá phẳng đặt gần đó. Nơi ấy, có một đôi mắt khác cũng đang chăm chú dõi theo hắn suốt từ nãy giờ.
Là của Gia Gia.
Đã sớm biến lại làm một đứa trẻ, trong dáng hình cô bé sáu tuổi, với khuôn mặt nhợt nhạt, Gia Gia hé môi, hỏi: "Tiểu Ngư, thịt chín rồi hả?".
"Ừ".
Lăng Tiểu Ngư nhẹ gật đầu, từ tốn tiến lại.
Trông thấy Gia Gia định ngồi dậy, hắn liền vươn tay ra dìu đỡ.
"Để ta giúp".
"Giúp cái gì chứ? Ta tự ngồi dậy được mà".
Nói đoạn, Gia Gia tăng thêm mấy phần lực đạo. Nhưng vừa dùng sức, từ trong miệng nó, một tiếng "ưm" đã lập tức cất lên. Là vì đau.
"Thấy chưa? Đã bảo để ta giúp".
Lần này, mặc kệ Gia Gia có nguyện ý hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048984/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.