Đã có ân hận, cũng đầy tiếc nuối. Nhưng rồi cũng chả để làm chi.
"Năm tháng trôi xuôi, nước không chảy ngược
Quá khứ đã qua, làm sao níu lại?".
Làm sao...?
Lăng Tiểu Ngư, hắn không thể. Ước mong kia, nó quá đỗi xa vời. Dù muốn tới đâu đi nữa thì Lăng Tiểu Ngư hắn cũng chẳng cách nào thực hiện được. Tất cả hôm nay chỉ còn là ký ức.
Hoa đào nở, bao giờ chả đẹp? Nhưng có đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng tàn, cũng rụng. Sót lại, hoạ chăng những cành cây trơ trọi, một vài kẻ tiếc thương...
Quay ngược thời gian là vô vọng. Lăng Tiểu Ngư, hắn nhận thức rõ điều ấy. Và đó cũng chính là lý do vì sao mà hôm nay hắn dốc tâm theo đuổi lực lượng. Hắn cần nó. Nhưng không phải để xưng hùng xưng bá. Hắn chỉ đơn giản là muốn có thể đường đường chính chính trở lại Thiên Kiếm Môn đưa Yến cô cô của mình đi, sớm hôm chăm sóc, bảo vệ cho người.
Phụ mẫu hắn đã chết, Dương Tiểu Ngọc - người bạn thanh mai trúc mã năm nào - cũng biệt tăm trong mật cảnh Hoá Long Trì, tính đến hôm nay, Lăng Tiểu Ngư hắn thật đã chẳng còn có mấy thân nhân, bằng hữu nữa rồi...
Ân sư Lăng Thanh Trúc, người huynh đệ chí cốt Chu Đại Trù, tứ sư tỷ Mộng Kiều, tam sư huynh Lâm Chí Viễn... Có lẽ trong tâm tưởng của mình, họ vẫn xem Lăng Tiểu Ngư hắn là đồ nhi, là một vị sư đệ giống như thuở nào. Có lẽ họ vẫn đặt lòng tin nơi hắn. Nhưng...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048944/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.