Tiểu nhân?
Lăng Tiểu Ngư nhẩm lại, nhưng không nói gì.
Giận?
Không. Hắn đâu phải Thiên Hồ Nguyệt. Hoàn toàn trái lại, sau khi nghe câu mắng chửi kia của Thiên Hồ Nguyệt, Lăng Tiểu Ngư hắn lại bỗng thấy trong lòng có gì đó chút vui vẻ.
"Thiên Hồ Nguyệt này... cũng thú vị lắm".
...
Tạm gác lại chuyện của nhị công chúa Thanh Khâu, Lăng Tiểu Ngư đem tiếu ý thu hồi, bước lại chỗ Gia Gia.
"Gia Gia, thế nào rồi?".
"Còn đau." Tay xoa trán, Gia Gia đáp gọn.
Nghe thế, Lăng Tiểu Ngư mới nói rõ hơn: "Gia Gia, ta không hỏi cảm giác của ngươi. Ý ta là cấm chế. Bây giờ nó thế nào rồi?".
"Cấm chế? Ý ngươi là cấm chế?" - Gia Gia có chút bất mãn - "Hứ... Còn tưởng Tiểu Ngư ngươi quan tâm ta".
"Cái đó... Gia Gia, ta tất nhiên là rất quan tâm ngươi. Chỉ là ta thấy ngươi cũng không có bị thương gì...".
"Cái gì mà không bị thương? Lúc nãy cấm chế bạo tạc, nếu ta không nhanh chân thì giờ này đã thịt nát xương tan rồi đấy!".
...
"Được rồi được rồi... Ta đã sớm biết Tiểu Ngư ngươi là kẻ không có tình nghĩa...".
Thái độ thì hằn học như vậy, nhưng rốt cuộc Gia Gia vẫn lựa chọn nói ra: "... Ngươi muốn biết thì ta nói cho ngươi biết. Sau khi bị ta đem những điểm mấu chốt phá đi, cái cấm chế kia hiện giờ coi như vô dụng rồi".
"Gia Gia, ý ngươi là bây giờ chúng ta đã có thể mở lớp cửa đá kia ra?".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048928/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.