Bình an trở về Thanh Khâu, hoặc sẽ nằm lại vĩnh viễn ở một nơi nào đó, khả năng nào cũng có thể xảy ra. Thiên Hồ Cổ lẫn Thiên Hồ Nguyệt, hai tỷ muội thật tình là không biết.
Lăng Tiểu Ngư của hiện tại đã khác xưa nhiều lắm rồi, các nàng vô pháp đoán được. Suy nghĩ của hắn, có lẽ cũng chỉ mình hắn mới rõ.
...
"Lần thứ nhất gặp mặt, một cái búng tay thôi Thiên Hồ Nguyệt ta cũng đủ giết hắn, vậy mà hôm nay, trong lần chạm trán thứ hai này...".
Trong dạ ngầm thở dài, Thiên Hồ Nguyệt quay sang nhìn muội muội, quan tâm hỏi: "Cổ Cổ, cấm chế trong người muội...?".
"Nhị tỷ, muội vẫn ổn".
Ổn sao?
Thiên Hồ Nguyệt nàng liệu có thể tin?
Lực lượng bị phong bế, tự do đã mất, trong cơ thể lại còn tồn tại một cấm chế nguy hiểm, tính mạng tùy thời có thể bị lấy mất... Như thế là ổn ư?
"Cổ Cổ, đều là do tỷ vô dụng".
"Nhị tỷ...".
Thiên Hồ Cổ lắc đầu. Nàng chủ động nắm lấy tay tỷ tỷ mình: "Không phải do tỷ, là lỗi của muội. Nếu muội không ham chơi, trốn tới Bắc Hà thì mọi chuyện đã chẳng thành ra như vầy. Nếu không vì an nguy của muội, nhị tỷ sớm đã có thể bình an trở về Thanh Khâu rồi... Nhị tỷ, là muội đã liên lụy tỷ...".
"Đừng có ngốc. Chúng ta là tỷ muội. Tỷ muội thì không bao giờ có hai từ liên lụy".
"Nhị tỷ...".
...
...
"Chẹp...".
Ngồi nướng sơn kê bên này, Gia Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048921/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.