Thiên Hồ Nguyệt đã từ bỏ lòng tự tôn, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên cũng sẽ thôi không làm khổ Thiên Hồ Cổ nữa.
Hắn ngưng tác động cấm chế, chờ cho tỷ muội Thiên Hồ ổn định lại, lúc này mới hé môi cất tiếng:
"Được rồi, tỷ muội các người không cần phải nhìn ta chằm chằm như vậy, có ý định báo thù thì cũng nên để sau đi".
"Lăng Tiểu Ngư, ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt đâu!".
...
"Có lẽ Lăng Tiểu Ngư ta sẽ chẳng có kết cục tốt thật, nhưng đó là chuyện của sau này, còn bây giờ...".
"Nguyệt cô nương, nói ta biết. Vị trí hái hắc sắc linh quả nằm ở đâu?".
Trong nội tâm, Thiên Hồ Nguyệt hết sức căm hận, rất không muốn nói. Nhưng khổ nỗi nàng không nói thì lại không được. Tình cảnh của tỷ muội nàng bây giờ đâu có cho phép... Nếu chỉ có mỗi Thiên Hồ Nguyệt nàng thì chẳng nói làm gì, đằng này... Cổ Cổ, muội muội nàng vẫn còn ở đây.
Vì sự an toàn của muội muội, Thiên Hồ Nguyệt dẫu bất cam cũng đành phải đem tin tức nói ra: "Cửu Cung Sơn".
"Cửu Cung Sơn?".
Lăng Tiểu Ngư lục tìm trong trí nhớ, nhưng sau một đỗi, hắn đành từ bỏ. "Cửu Cung", danh tự này hắn thực là chưa nghe qua bao giờ.
"Nguyệt cô nương, thứ cho ta kiến thức nông cạn, xin cô nương hãy nói rõ".
Ánh mắt lườm lườm, Thiên Hồ Nguyệt hậm hực: "Cửu Cung là dãy núi rộng chừng một ngàn sáu trăm dặm, nằm ở phía tây Trung nguyên, cách Tây vực khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048920/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.