Chương trước
Chương sau
Thiên Hồ Nguyệt đã từ bỏ lòng tự tôn, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên cũng sẽ thôi không làm khổ Thiên Hồ Cổ nữa. 

Hắn ngưng tác động cấm chế, chờ cho tỷ muội Thiên Hồ ổn định lại, lúc này mới hé môi cất tiếng:

"Được rồi, tỷ muội các người không cần phải nhìn ta chằm chằm như vậy, có ý định báo thù thì cũng nên để sau đi".

"Lăng Tiểu Ngư, ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt đâu!".

...

"Có lẽ Lăng Tiểu Ngư ta sẽ chẳng có kết cục tốt thật, nhưng đó là chuyện của sau này, còn bây giờ...".

"Nguyệt cô nương, nói ta biết. Vị trí hái hắc sắc linh quả nằm ở đâu?".

Trong nội tâm, Thiên Hồ Nguyệt hết sức căm hận, rất không muốn nói. Nhưng khổ nỗi nàng không nói thì lại không được. Tình cảnh của tỷ muội nàng bây giờ đâu có cho phép... Nếu chỉ có mỗi Thiên Hồ Nguyệt nàng thì chẳng nói làm gì, đằng này... Cổ Cổ, muội muội nàng vẫn còn ở đây.

Vì sự an toàn của muội muội, Thiên Hồ Nguyệt dẫu bất cam cũng đành phải đem tin tức nói ra: "Cửu Cung Sơn".

"Cửu Cung Sơn?".

Lăng Tiểu Ngư lục tìm trong trí nhớ, nhưng sau một đỗi, hắn đành từ bỏ. "Cửu Cung", danh tự này hắn thực là chưa nghe qua bao giờ. 

"Nguyệt cô nương, thứ cho ta kiến thức nông cạn, xin cô nương hãy nói rõ".

Ánh mắt lườm lườm, Thiên Hồ Nguyệt hậm hực: "Cửu Cung là dãy núi rộng chừng một ngàn sáu trăm dặm, nằm ở phía tây Trung nguyên, cách Tây vực khoảng năm ngàn dặm".

"Xem ra cũng không ngắn".

Lăng Tiểu Ngư có chút tò mò: "Từ Thanh Khâu đến Cửu Cung Sơn kia, khoảng cách tính ra khá dài. Nguyệt cô nương tại sao lại đi đến nơi đó?".

"Dạo chơi." Thiên Hồ Nguyệt chả thèm nghĩ, tùy tiện đáp. 

Lẽ dĩ nhiên Lăng Tiểu Ngư sẽ không tin. Dẫu vậy, hắn cũng thôi, ngừng truy hỏi ở vấn đề ấy mà chuyển ý: "Được rồi, thế cô nương nói cho ta biết. Trong lần dạo chơi này của mình, hai tỷ muội cô nương đã nhìn thấy gì, đã phát hiện ra điều gì?".

"Chúng ta không có...".

"Nguyệt cô nương." Thiên Hồ Nguyệt còn chưa kịp nói xong thì Lăng Tiểu Ngư đã nhanh chóng chen ngang. Hắn bảo: "Ta khuyên cô nương nên thành thật. Vì bản thân cô nương, cũng là vì Cổ Cổ".

Biết mình đang bị uy hiếp, Thiên Hồ Nguyệt mím môi, bất đắc dĩ phải đem sự thật nói ra.

"... Trong lúc Cổ Cổ đuổi theo một con Thanh Sương Điểu đã vô tình phát hiện ra một hang động. Hang động đó nằm phía sau một thác nước".

"Sau đó Nguyệt cô nương và Cổ Cổ đã vào bên trong hang động?".

"Phải".

"Trong ấy có gì?".

"Cấm chế".

Thiên Hồ Nguyệt nhớ lại: "Bên trong thạch động có một số trận pháp, hơn phân nửa đã bị hư hại. Sau khi đem chúng phá giải, tỷ muội ta phát hiện ra một ít dấu vết có niên đại rất xa xưa, có thể là của cổ tu sĩ lưu lại".

"Là động phủ cổ tu sĩ?".

"Không biết".

Lăng Tiểu Ngư cau mày: "Chẳng phải cô nương đã phá giải cấm chế, sao lại không biết?".

Ném cho họ Lăng một cái nhìn khinh bỉ, Thiên Hồ Nguyệt nói: "Những thứ ta phá giải bất quá chỉ là các trận pháp dùng để ngụy trang, che giấu, cấm chế thật sự thì vẫn còn".

"Ngươi không thể phá?".

"Không thể".

"Thậm chí với tu vị chân nhân hậu kỳ, nguồn yêu lực mạnh mẽ kia của mình?".

"Lăng Tiểu Ngư, ngươi không biết cấm chế kia kiên cố tới mức nào đâu".

...

"Nguyệt cô nương, theo như lời cô nương thì hắc sắc linh quả chính là được hái bên trong thạch động nọ?".

"Không sai. Nó mọc ngay bên cạnh cấm chế, ngoài cánh cửa đá kiên cố kia".

...

Lăng Tiểu Ngư trầm mặc vài giây, rồi bảo: "Nguyệt cô nương, cấm chế kia thế nào, phiền cô nương hãy tả lại. Thật chi tiết".

Thân phận tù nhân, Thiên Hồ Nguyệt nào được quyền lựa chọn, chỉ có thể y lời tường thuật...

Một lúc sau.

Khi mà Thiên Hồ Nguyệt đã miêu tả lại rõ ràng, Lăng Tiểu Ngư mới dời mắt nhìn về phía thân ảnh nhỏ nhắn vẫn đang ngồi chăm chú theo dõi từ nãy giờ.

"Gia Gia, ngươi thấy thế nào?".

"Hmm... Rất khó nói".

Gia Gia tiếp lời: "Dựa theo lời kể của Thiên Hồ Nguyệt thì cấm chế kia quả thực rất đặc biệt, khác hẳn những cái ta từng gặp. Thế nên... Tiểu Ngư, ta cũng không chắc mình có thể tự do ra vào được hay không".

"Lợi hại như vậy sao...".

Liếc thấy họ Lăng cau mày khó nghĩ, Gia Gia mới lên tiếng trấn an: "Tiểu Ngư, ngươi cũng đừng lo lắng quá. Nếu cái chỗ kia thật sự là động phủ cổ tu sĩ thì sau ngần ấy năm tháng, cấm chế dẫu ghê gớm đến mấy thì hôm nay uy lực khẳng định cũng đã giảm đi nhiều rồi. Thiên Hồ Nguyệt không giải được không có nghĩa là Gia Gia ta cũng sẽ như vậy. Ta so với nàng lợi hại hơn a".

"Hứ...".

Vừa mới an vị cạnh muội muội, Thiên Hồ Nguyệt nghe Gia Gia bảo vậy thì nhếch môi xem thường: "Nói thì ai chả nói được. Chỉ sợ tới lúc chính thức đối mặt, Gia Gia ngươi lại phải hối hận".

"Ta hối hận gì chứ?".

Gia Gia kênh mặt: "Thiên Hồ Nguyệt ngươi đừng có xem thường ta. Mấy khoản trận pháp, cấm chế này, ngươi dù cưỡi mười tám con chiến mã cũng khó mà đuổi kịp ta đấy".

"Ếch ngồi đáy giếng".

"Thiên Hồ Nguyệt, ngươi vừa nói ai ếch ngồi đáy giếng?".

"Nói ai ngươi tự hiểu".

"Ngươi...!".

"Được rồi Gia Gia. Không cần phải chấp nàng".

Lăng Tiểu Ngư chủ động can ngăn, nhằm tránh cho đôi bên phát sinh một cuộc khẩu chiến. Hắn lựa lời trấn an người bạn đã cùng mình đồng hành bao năm: "Gia Gia, Nguyệt cô nương đây bởi chưa kiến thức qua năng lực của ngươi nên mới có ý tứ khinh thị. Tới Cửu Cung Sơn, chỉ cần ngươi đại triển thần thông cho nàng ta thấy, khi ấy nàng sẽ tự khắc công nhận thôi".

Gia Gia nghe qua, tâm tình liền dịu lại. Nó âm thầm hạ quyết tâm: "Tiểu Ngư nói đúng, ta cần gì chấp nhặt nàng. Cứ đợi đến Cửu Cung Sơn rồi thể hiện cho Thiên Hồ Nguyệt nàng thấy. Cấm chế thôi mà, há lại làm khó được ta".

Nội tâm thông suốt, Gia Gia dứt khoát gạt hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt qua một bên. Nó hỏi Lăng Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư, vậy khi nào chúng ta đi?".

"Đi?".

"Thì Cửu Cung Sơn đó".

"À... Sáng mai".

...

Chính sự tới đây coi như chấm dứt. Chuyện thạch động kỳ bí sau thác nước nơi Cửu Cung Sơn kia, Lăng Tiểu Ngư không hỏi nữa, Gia Gia cũng thôi không nhắc đến nữa. 

Hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, các nàng cũng như vậy, không hề nhắc tới. 

Xin được thả đi ư? Càng không. 

Tin tức đúng là đã cho Lăng Tiểu Ngư biết hết, nhưng hắn tin được bao nhiêu thì đấy lại chuyện của hắn. Lùi một bước, cứ cho là hoàn toàn tin tưởng đi, như vậy Lăng Tiểu Ngư hắn cũng không có khả năng sẽ đồng ý trả tự do cho các nàng. 

Nên nhớ, quan hệ đôi bên bây giờ rất tệ, bảo cừu nhân cũng chẳng quá. Thạch động kỳ bí sau thác nước kia Lăng Tiểu Ngư hắn còn chưa thăm dò xong thì làm sao dám thả tỷ muội nàng đi được. Hắn đâu có phải kẻ ngốc. Dám cá hắn sẽ mang các nàng theo cùng, chờ khám phá xong thạch động rồi mới tính tiếp. 

Kết cục sau cùng dành cho hai tỷ muội sẽ là gì?

Có lại tự do, hay là...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.