"Tiểu Ngư, tại sao? Ta đâu có làm gì các ngươi...".
"Cổ Cổ, nhân - yêu hữu biệt. Muội tốt với hắn không có nghĩa hắn cũng sẽ tốt với muội".
Đẩy muội muội ra phía sau, Thiên Hồ Nguyệt dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Lăng Tiểu Ngư: "Tốn công ẩn nấp truy tung lâu như vậy, rốt cuộc thì Lăng Tiểu Ngư ngươi muốn gì?".
"Nguyệt cô nương, ta thật sự không có ác ý".
Lăng Tiểu Ngư nói ra mục đích của mình: "Thật ra ta bất quá chỉ muốn biết một chút thông tin mà thôi".
"Thông tin? Thông tin gì?".
"Chỗ mà Cổ Cổ đã hái hắc sắc linh quả kia".
...
Thiên Hồ Nguyệt thoáng trầm mặc, rồi nói: "Linh quả kia tuy hơi khác lạ nhưng tính ra cũng chả có công năng gì, bất quá một thứ dùng để tráng miệng. Lăng Tiểu Ngư ngươi tại sao lại quan tâm tới nó như vậy?".
"Ta có lý do của mình".
Lăng Tiểu Ngư không muốn nói, Thiên Hồ Nguyệt cũng tự biết mà thôi không hỏi. Và dĩ nhiên, nàng sẽ chẳng bằng lòng thoả hiệp, đồng ý đem vị trí kia nói ra cho hắn biết.
Cái chỗ nàng và muội muội đã vô tình phát hiện kia, nó rất có thể là một di chỉ của cổ tu sĩ. Nói không chừng bên trong sẽ có rất nhiều bảo vật. Nếu lấy được chúng, như vậy đó sẽ là một nguồn lực to lớn giúp cho Thanh Khâu nàng phát triển.
"Hừm... Vốn đợi mẫu thân xuất quan sẽ cùng người bàn tính, không ngờ chưa chi đã có kẻ muốn động vào...".
Sát ý trỗi lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048904/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.