Năm ấy, cũng tại nơi này, ngay quầy tính này, Lăng Thanh Trúc nàng đã từng gọi hắn hai chữ "tướng công". Lần đầu tiên, hắn và nàng đóng giả phu thê...
Ký ức còn đó, đẹp đẽ biết bao nhiêu, thế mà thực tại... Phu thê? Đến cả sư đồ bọn họ cũng chẳng phải nữa rồi.
Lặng lẽ xếp lại hồi ức, Lăng Tiểu Ngư hướng người trung niên - chủ khách điếm - hồi âm: "Ông chủ, còn phòng không?".
"Thưa khách quan." - Vẫn nụ cười niềm nở, chủ khách điếm trả lời - "Bổn tiệm hiện còn ba phòng, một phòng bình thường, hai phòng thượng hạng. Không biết khách quan muốn lấy phòng nào?".
"Căn phòng thượng hạng phía đông còn trống chứ?".
Hơi ngạc nhiên, chủ khách điếm hỏi lại: "Khách quan, ngài đã từng ghé qua bổn điếm?".
Đợi một lúc vẫn chưa thấy vị quan khách trước mặt ư hử gì, chủ khách điếm mới cười chữa ngượng: "Thưa khách quan, căn phòng thượng hạng phía đông hiện vẫn trống. Khách quan lấy luôn chứ ạ?".
"Ừm. Ta lấy phòng đó".
Nói rồi, Lăng Tiểu Ngư lấy từ tay áo ra hai nén bạc, đặt nhẹ lên quầy.
Chủ khách điếm nhanh tay thu lấy tiền, thu xong liền hướng một tên tiểu nhị gọi đến. Rồi dặn: "Canh Tân, ngươi dẫn vị khách quan đây lên căn phòng thượng hạng phía đông".
"Dạ".
Tiểu nhị gọi Canh Tân tiếp nhận nhiệm vụ, đi trước dẫn đường. Hắn vừa đi vừa đưa tay làm động tác mời mọc: "Khách quan, xin đi theo tiểu nhân".
"Chờ một chút!".
Khi mà mọi người đều tưởng cuộc giao dịch đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048897/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.