"Được rồi, đừng giận nữa. Mau đứng lên nào".
"Hứ!".
Dứt khoát đem cánh tay Lăng Tiểu Ngư gạt ra, Gia Gia tự mình đứng dậy. Nó vừa phủi mông vừa nói: "Ỷ lớn hiếp nhỏ. Ta không thèm chơi với ngươi nữa".
"Vậy à..." - Lăng Tiểu Ngư thu tay lại, lắc đầu bước đi - "Nếu thế thì ta đành phiêu bạt một mình vậy".
"Xuy... Đi đi đi đi! Ai mà thèm...".
...
Gia Gia rất có cốt khí. Ngay khi Lăng Tiểu Ngư vừa đi thì nó cũng lập tức chuyển mình bước sang hướng khác. Xem ra thực sự định tách khỏi Lăng Tiểu Ngư, tự tìm con đường riêng cho mình.
Theo những bước chân mạnh bạo, Gia Gia nó thầm nghĩ: "Lăng Tiểu Ngư xấu xa, tưởng Gia Gia ta cần ngươi lắm chắc. Ta đây đã lớn rồi a...".
"Hứ... Tiểu Ngư ngươi nghĩ ta sẽ chạy theo ngươi ư? Ngươi đừng có mơ nhé".
"Nói cho Lăng Tiểu Ngư ngươi biết, Gia Gia ta là một con người rất có lòng tự trọng. Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ thoả hiệp với ngươi đâu...".
...
Một khắc sau.
Gia Gia như cũ vẫn tiếp tục bước đi. Nhưng khoan...
Hướng đi bây giờ của nó, chẳng phải là hướng mà Lăng Tiểu Ngư đang đi sao?
Coi bộ tâm chí của người nào đó cũng không được kiên định lắm...
...
Dừng chân nơi hẻm rộng, Lăng Tiểu Ngư xoay đầu ngó lại kẻ phía sau, giọng trêu đùa: "Ồ... Đây không phải tiểu Gia Gia của chúng ta sao. Ta nhớ có người đã nói không thèm đồng hành nữa, sẽ tự tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048893/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.