Chương trước
Chương sau
Một góc phía nam thành La Xương, trong hẻm nhỏ...

Lăng Tiểu Ngư - kẻ đã rời khỏi Mạc phủ ban nãy hiện đang ở đây. Gia Gia tất nhiên cũng đang đồng hành cùng hắn. Nó liếc trái phải một vòng, rồi mới hỏi: "Tiểu Ngư, người ngươi muốn giết sống chỗ này sao?".

"Ừm". 

Nhận được câu trả lời, Gia Gia lại càng thêm nghi hoặc: "Nhưng mà... người sống ở đây ai cũng đều rất nghèo a".

Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu, vừa đi vừa nói: "Người nghèo không có nghĩa không làm chuyện ác".

...

Chân bước đều đặn, tầm hai phút sau thì Lăng Tiểu Ngư đã đứng trước một căn nhà lụp xụp, trông như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. 

Khá tùy nhiên, hắn đưa tay đẩy cánh cửa mục ra.

"Két...".

Ngay lập tức, một mùi hôi nồng nặc xông thẳng vào mũi hắn. Và cả Gia Gia - kẻ đang đi bên cạnh.

"Di...".

Đối với hương vị khó tả kia, Gia Gia vừa ngửi qua đã liền nhăn mày. Nó vội dùng tay bịt mũi mình lại. Thanh điệu có chút biến dạng, nó nói: "Tiểu Ngư, mùi này kinh khủng quá".

"Gia Gia ngươi chẳng phải cũng từng làm hành khất, ngươi ngại gì chứ?".

"Trước khác giờ khác. Huống hồ... Thời điểm ta làm hành khất, trên người cũng đâu có phát sinh mùi hương kinh khủng như vầy".

"Nếu vậy thì ngươi phải trách kẻ đang nằm kia rồi".

Theo hướng tay Lăng Tiểu Ngư chỉ, Gia Gia nhanh chóng bước lại. Cúi nhìn gã trung niên râu ria rậm rạp đang ngả lưng ngáy khò khò, nó quan sát một lúc thì quay đầu lại hỏi: 

"Tiểu Ngư, hắn là người ngươi muốn giết à?".

"Phải." Chẳng có gì cần che giấu, Lăng Tiểu Ngư gật đầu xác nhận ngay.

Thấy vậy, Gia Gia mới đem thắc mắc nói ra: "Nhưng sao Tiểu Ngư ngươi lại muốn giết hắn? Hắn là người tàn tật a".

Mấy lời này, Gia Gia nó không nói ngoa. Cái gã trung niên say xỉn đang nằm ngáy đây, thân thể quả đúng đã có khiếm khuyết. Chân trái của hắn đã bị què rồi. Di chứng xem ra còn không nhẹ. 

Một kẻ như vậy thì có thể gây ra tội ác gì chứ?

Gia Gia thực thấy khó hiểu. 

Có vẻ cũng đoán được tâm tư của Gia Gia nó, Lăng Tiểu Ngư chủ động giải đáp. Hắn đem chuyện quá khứ nói ra: "Gia Gia, ngươi có điều còn chưa biết. Trước khi bị người đánh tàn phế, tên Chu Khảng này đã làm không ít chuyện xấu. Tội ác lớn nhất của hắn là vào khoảng hai năm trước...".

"Đêm lễ Trùng Khánh năm ấy, Chu Khảng hắn đã từng cưỡng bức một thiếu nữ, khiến nàng phải treo cổ tự vẫn. Phụ thân nàng bởi quá đau lòng trước cái chết của nữ nhi nên cũng lâm trọng bệnh, một tháng sau thì qua đời".

"Còn có chuyện như vậy?".

Gia Gia tròn mắt: "Tiểu Ngư, mấy chuyện này làm sao ngươi biết được?".

"Làm sao biết ư...".

Lăng Tiểu Ngư tiến lại chỗ chiếc bàn sứt mẻ đặt giữa căn nhà, lấy vạt áo lau qua ghế rồi hạ mông ngồi xuống. Thay vì trực tiếp trả lời, hắn bỗng hỏi: "Gia Gia, ngươi còn nhớ bà lão ăn xin chúng ta thường gặp trong con hẻm gần Thanh Hương lầu chứ?".

"Bà lão..." - Gia Gia thoáng ngẫm, rất nhanh liền nhớ ra - "Tiểu Ngư, có phải là Liên bà bà có vết sẹo trên trán đó không?".

"Ừm, là bà ấy".

Lăng Tiểu Ngư tiếp lời: "Tội ác của Chu Khảng là do bà ấy kể cho ta nghe".

"Làm sao bà ấy biết được?".

"Rất đơn giản. Vào cái đêm Chu Khảng cưỡng bức thiếu nữ kia, bà ấy đã nhìn thấy". 

...

"Gia Gia, nếu ngươi không thường xuyên chạy đi lung tung, chịu khó tiếp xúc với những người bần cùng của thành La Xương này, ngươi nhất định sẽ nghe được rất nhiều thứ, biết được rất nhiều điều".

"Không chỉ Chu Khảng, từ miệng bà lão kia, hàng tá cái tên cùng tội ác đã được tường thuật lại. Nhưng trong số đó, ta vẫn thấy tên Chu Khảng này là đáng chết nhất".

"Tại sao?".

"Bởi vì hắn không biết hối cải".

Lăng Tiểu Ngư cầm lên bình rượu hiện chỉ còn chưa đầy một phần năm đang nằm nghiêng trên bàn, tiếp lời: "Mặc dù chân đã bị què, Chu Khảng hắn vẫn chưa hết hung hăng. Tội lớn hắn không đủ sức gây, nhưng tội nhỏ thì vẫn thường xuyên được hắn thực hiện. Đa phần là ức hiếp những người già nua, thân cô thế cô. Liên bà bà kia từng không ít lần bị hắn dùng gậy đánh đập...".

"Gia Gia, ta đã quan sát tên Chu Khảng này một thời gian. Hắn căn bản đã không còn cái gọi là "lương tâm" nữa rồi. Loại người như hắn, sống tiếp chỉ càng làm cho thế gian vẩn đục thêm thôi".

"Tiểu Ngư ngươi nói đúng, cái tên Chu Khảng này đáng bị giết".

Gia Gia tỏ rõ sự chán ghét của mình. Nó mím môi, nét mặt hầm hầm nhìn kẻ đang nằm ngáy sát bên: "Hừm... Đã làm việc ác mà vẫn có thể lăn ra ngủ ngon lành như vậy...".

"Gia Gia".

Gia Gia nghe gọi thì xoay đầu lại. Vừa lúc, bình rượu trong tay được Lăng Tiểu Ngư ném tới. Hắn bảo: "Dùng nó đánh thức hắn đi".

"Tốt".

Gia Gia gật cái rụp, kế đấy, nó bóp mũi Chu Khảng kéo lên rồi trút luôn cả bình rượu vào trong miệng đối phương. 

Quả nhiên, hiệu quả tức thì.

Phần vì bị ngạt, phần vì vị rượu cay nồng, Chu Khảng choàng tỉnh ngay
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.