Lúc ấy, Lăng Tiểu Ngư đã kháng nghị, từ chối trả lời. Thay vì Lệ Thắng Nam thì hắn bẻ sang những vấn đề khác.
Ý tứ của hắn, phần nhiều là do e ngại. Lệ Thắng Nam không phải Dương Tiểu Ngọc, cũng không giống Mộng Kiều. Đối với hắn, nàng vẫn có khoảng cách. Hắn cảm thấy mình nên tôn trọng nàng.
Tuy nhiên, đó là hắn thấy. Riêng Lăng Nhọc Yến, nàng lại "thấy" khác.
Lăng Ngọc Yến cho rằng cháu trai trốn tránh, hết thảy là bởi do xấu hổ. Nàng nghĩ giữa hắn và Lệ Thắng Nam có mối quan hệ tốt hơn hai chữ "đồng môn".
Ngẫm mà xem. Có vị sư tỷ đồng môn nào lại tự dưng chạy đến chốn cô thôn này để tìm hiểu về sư đệ mình? Rồi còn quan tâm chăm sóc cho cô cô của y?
Nếu được nhờ vả thì thôi, chả nói làm gì. Đằng này... Lệ Thắng Nam, nàng đây là tự ý hành động, hoàn toàn tự nguyện.
Tỷ đệ bình thường ư? Đánh chết Lăng Ngọc Yến cũng không tin.
Lòng mang ý tốt, dạ mong tác hợp, Lăng Ngọc Yến nhìn cháu trái mình, cười bảo: "Tiểu Ngư, con đi xuống bếp phụ giúp Thắng Nam đi".
"Yến cô cô, chuyện này... Con nghĩ như vậy không hay đâu".
"Cái gì mà không hay. Bộ nam nhân thì không thể vào bếp sao?".
Đứng hẳn dậy, Lăng Ngọc Yến đem kẻ nào đó kéo ra khỏi ghế.
"Đừng chần chừ nữa, mau xuống bếp phụ Thắng Nam đi".
"Yến cô cô...".
"Đi đi".
...
"Haizz...".
Kháng nghị bất thành, bất đắc dĩ, Lăng Tiểu Ngư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048798/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.