Chứng kiến mẫu thân mơ màng tưởng nhớ, Âm Tiểu Linh dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, ngửa mặt lên trời, tay vỗ trán mà than: "Mẫu thân ta hết thuốc chữa rồi".
Khuyên không được, can gián chẳng xong, hết cách, Âm Tiểu Linh chỉ đành bỏ mặc.
Hướng cửa phòng bước ra, nàng nhắn lại: "Con ra ngoài một lát, mẫu thân tắm xong thì nhớ an ổn ở trong này đợi con".
"Tiểu Linh, con đi đâu đấy?".
"Dạo".
"Vậy nhớ ghé tiệm y phục mua cho ta vài bộ quần áo luôn nhé".
...
Lát sau.
Thời điểm Âm Tiểu Linh quay lại thì Đồ Tam Nương cũng đã tắm gội xong. Chỉ có điều là...
Môi bặm chặt, Âm Tiểu Linh hết hít vào rồi lại thở ra, đưa mắt nhìn kẻ đang loã lồ ngồi vắt chéo chân trên giường mà nhâm nhi ly trà, bực bội lên tiếng: "Mẫu thân! Người đang làm cái trò gì đấy?!".
Đồ Tam Nương nuốt xong ngụm trà rồi mới ngẩng lên, nghi hoặc chớp chớp: "Ta? Ta có làm trò gì đâu?".
"Người đừng có giả đò!".
Âm Tiểu Linh nói rõ hơn: "Tại sao người lại vẫn trần truồng như thế? Đã tắm xong rồi kia mà".
"À, con nói cái này à".
Đồ Tam Nương cúi xem thân thể, rất vô ý vô tứ mà cong tay búng nhẹ một cái lên nhũ hoa hồng hồng của mình, thản nhiên đáp: "Lúc nãy ta tắm xong, vốn tính thay y phục, nhưng sau đó ta nghĩ lại thì quyết định thôi. Mấy bộ đồ của ta đã cũ hết cả rồi, đợi con đem quần áo mới về thay luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048750/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.