Cách chân núi Ngũ Đài sáu mươi dặm về phía đông bắc...
Bên dưới tàn cây hoa đào, tại một góc cô thôn, một mái nhà tranh đơn sơ đang hiện diện.
Thật ra thì nó đã nằm đó từ lâu lắm rồi. Sáu mươi năm có lẻ. Từ thời phụ thân Lăng Thành Trụ còn tại thế tận cho đến bây giờ, khi Lăng Ngọc Yến đã ở ngoài bốn mươi.
Với một người tuổi ngoại tứ tuần, có thể nói Lăng Ngọc Yến đã chẳng còn trẻ trung gì nữa. Nàng sắp già rồi...
Đáng ra, ở cái tuổi này, nữ nhân trong thôn ít gì cũng sớm có một đứa cháu để ẵm bồng; ấy vậy mà Lăng Ngọc Yến, nàng lại vẫn chỉ cô đơn lẻ bóng. Nói gì cháu con, ngay một người bạn đời nàng còn chả có.
Nàng xấu xí lắm ư?
Nào phải. Xét khắp thôn Đào Hoa này, bàn về nhan sắc, Lăng Ngọc Yến nàng có thể không đứng thứ nhất, thứ hai nhưng tốp năm thì chắc chắn hiện diện, bất kể cái tuổi của nàng đã quá lớn để liên tưởng đến hai từ "mỹ nhân" đi nữa.
Bao năm qua, người tới nhà nàng dạm hỏi, không tới một trăm thì cũng được vài chục; trong số đó, thanh niên trẻ trung nào có thiếu? Nhiều là đằng khác. Chỉ là... nàng không ưng.
Lăng Ngọc Yến nàng đã từng tự hứa với lòng, rằng cả đời này nàng sẽ không màng tình duyên đôi lứa, chỉ nguyện được sống bên cạnh Lăng Tiểu Ngư, dành hết mọi tình thương cho hắn, cho đứa cháu trai bất hạnh của mình. Hôm nay, mặc cho hắn đã sớm lên núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048713/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.