"Sư bá...".
"Cứ nghe ta nói".
Cơ Thành Tử khe khẽ lắc đầu, thuật lại: "Lúc đó, dưới sự ám toán bất ngờ của kẻ nọ, sư phụ ngươi chính là bởi vì muốn bảo vệ gốc Trường Sinh Thụ vừa đoạt được kia nên mới không kịp bày ra phòng hộ. Hậu quả, sư phụ ngươi chẳng những trúng phải độc thủ của đối phương mà còn bị đối phương dùng kiếm đâm xuyên qua người".
"Tiểu Ngư, ta biết Thanh Trúc sư muội sở dĩ cố chấp giữ lấy Trường Sinh Thụ như vậy, hết thảy đều là vì ngươi".
"Sư phụ...".
Lăng Tiểu Ngư càng nghe thì dạ lại càng đau xót, ân hận. Hắn không ngờ sư phụ lại đối tốt với mình như vậy, chỉ vì lời hứa với hắn mà thà đặt bản thân vào nguy hiểm chứ quyết chẳng chịu buông tay.
Trường Sinh Thụ, quả Trường Sinh, Lăng Tiểu Ngư hắn đích xác rất khát khao có được, nhưng nếu chỉ vì có được nó mà phải dùng mạng sống của Lăng Thanh Trúc để đánh đổi thì... hắn hoàn toàn không nguyện.
Tuy rằng bây giờ sư phụ hắn đã qua cơn nguy kịch, tính mạng đã được bảo toàn, nhưng như thế đâu có nghĩa nàng chưa từng cận kề sinh tử, chưa từng gánh chịu những đau đớn, tổn thương?
"Đều là lỗi của đệ tử...".
...
"Ngươi cũng đừng quá tự trách." - Cơ Thành Tử đặt một bàn tay lên vai người đệ tử trước mặt, bảo - "Sự đời khó lường, con người chỉ có thể tính được một, không tính được hai".
"Ngươi vì cô cô mình mà liều mạng tu luyện, trên Ngũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048706/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.