Ngoài miệng thì trách, tuy nhiên, ở trong lòng mình, Lăng Tiểu Ngư lại chả khó chịu một tí nào. Trái lại, đối với nghĩa vụ lau chùi này hắn còn có cảm giác hoài niệm. Hắn nhớ trước đây, lúc hắn còn nhỏ, trong những bữa cơm gia đình, Yến cô cô cũng thường hay lau mặt cho hắn giống như vầy.
Những ngày thơ ấu ấy, chúng vẫn luôn được lưu giữ trong tâm trí hắn, nơi cõi lòng hắn, chưa một lần phai nhạt...
...
Cúi nhìn "đứa trẻ" hiện mới ngả đầu lên chân mình, Lăng Tiểu Ngư theo thói quen đặt bàn tay lên trán nó, nhè nhẹ xoa.
Rồi, dưới yêu cầu của đứa trẻ ấy, hắn bắt đầu kể chuyện. Một trong những câu chuyện mà hắn đã từng nghe, và còn nhớ rõ...
"... Ngày xửa ngày xưa, trong thời kỳ hỗn mang, lúc đó có rất nhiều giống loài cường đại sinh sống, tạm gọi là linh chủng hồng hoang. Những hồng hoang linh chủng này, bọn chúng nắm giữ sức mạnh cực kỳ to lớn; đối với chúng, chuyện di sơn đảo hải kỳ thực cũng chỉ như con người đốn hạ một cành cây, xách lên một thùng nước, rất chi dễ dàng".
"Cũng giống như người có tốt có xấu, linh chủng hồng hoang cũng có thiện có ác. Nổi danh nhất, cũng là mạnh mẽ nhất trong số các hung thú thì chẳng đâu khác ngoài Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ và Đào Ngột".
"Oa... Nghe rất lợi hại nhỉ".
Nằm gối trên đùi Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia nghe hắn kể tới đấy thì xen vào: "Tiểu Ngư Tiểu Ngư, Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048704/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.