"Ta khinh!", đấy khẳng định sẽ là lời đáp trả trong âm thầm của Chu Đại Trù nếu như hắn có mặt ở đây và nghe được câu nói kia của Lăng Thanh Trúc. Vị sư phụ này của hắn căn bản là chẳng đáng tin một chút nào hết a!
Tiếc rằng, thực tế thì Chu Đại Trù lại không có ở đây. Còn người đang hiện diện là Lăng Tiểu Ngư thì... Hắn làm gì đủ minh mẫn để phân rõ đúng sai nữa? Cảm xúc của hắn đã bị Lăng Thanh Trúc điều khiển mất rồi.
...
Bởi thâm tâm tự cho mình có lỗi nên Lăng Tiểu Ngư chả buồn phân tích chi hết, cứ vậy mà tiếp nhận mọi lời Lăng Thanh Trúc nói, từ đầu chí cuối đều răm rắp nghe theo.
Tuy nhiên, duy lúc này lại ngoại lệ.
Vẻ lo ngại in hằn trên khuôn mặt, hắn nói: "Sư phụ, thân thể người hiện không được tốt, hay là để hôm khác mới đi...".
Hôm khác?
Lăng Thanh Trúc làm sao mà để mất đi cơ hội này được. Nàng bảo: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi coi ta là cái gì chứ? Con mèo bệnh à?".
"Ta nói rồi, sau khi phục dụng linh đan xong thì cơ thể ta đã ổn định".
"Nhưng mà thể trạng của sư phụ...".
"Tạm thời hơi suy nhược một tí thôi".
Lăng Thanh Trúc bồi thêm: "Tốt xấu gì ta cũng là một vị chân nhân hậu kỳ, thân thể đã được rèn luyện mấy trăm năm, lẽ nào đụng phải chút sương gió liền đổ gục?".
"Tiểu Ngư Nhi, thật ra hôm nay là một ngày đặc biệt, rất có ý nghĩa với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mon/2048678/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.