Chương trước
Chương sau
Trăm ngàn tướng sĩ đẫm máu chiến đấu hăng hái, xác rùa vẩy cá đầy trời, hổ giao thanh như uyên ương, cạc cạc không ngừng bên tai.
Trong đó anh dũng nhất không ai hơn Cảnh vương điện hạ, một bộ hắc y trong sóng biển dọc ngang, cầm trong tay hai thanh chĩa cá ngân quang lóng lánh, làm nhiều việc cùng lúc. Một chiêu một thức dứt khoát lưu loát, không có một tia một hào động tác dư thừa nào, tay nâng cá chết, phảng phất như sát thủ trong đêm tối, xuyên thủng qua bầy cá, nơi đi qua, một mảnh vảy cũng không chừa.
Hổ giao tuy hung hãn, nhưng chung quy thân nhỏ, chỉ có một đôi răng nanh, có thể đả thương người nhưng rất khó giết người, không bao lâu liền bị giết hết bảy tám phần, sau khi mấy đầu khuê vẫn đâm mạnh vào thân thuyền bị bắn chết, hổ giao còn thừa liền sinh ý rút lui, không nhảy hướng lên thuyền nữa, đồng loạt có ý đồ lặn về dưới biển.
Cảnh vương làm gì cho chúng nó cơ hội này, quyết định thật nhanh, nhanh chóng quăng lưới. Hổ giao bỏ trốn tứ tán bị vớt lên hơn phân nửa, xếp thành cả một ngọn núi nhỏ trên boong tàu.
"Cạc cạc cạc cạc cạc......" Hổ giao đuôi rắn trong lưới kêu to không ngừng, phảng phất như trên trăm con vịt cùng la hoảng, làm cho đầu người ta to ra. Bên cạnh còn có hai con khuê chưa chết hẳn, "Moo --" một tiếng, làm hại Cảnh vương vừa nhảy lên thuyền thiếu chút nữa ngã xuống luôn.
Hoàng đế bệ hạ không kiên nhẫn một chưởng chụp đầu cá, khuê đang xả cổ họng tru lên lập tức chết đương trường.
"Hoàng thượng hãy khoan!" Lăng vương ném ngân thương trong tay, một bước xa xông đến ngăn động tác của Hoàng thượng lại, chùi chùi mặt một phen, cũng không biết là mồ hôi hay nước biển, vội vàng nói, "Cái đồ chơi này đầu to như vậy, giết rồi không tiện trữ, rất nhanh sẽ hỏng mất."
Ngụ ý, chính là cá chết thì không còn tươi, qua hai ngày còn ăn như thế nào a?
Hoàng đế bệ hạ hơi hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cái đồi hổ giao kia, đá Cảnh vương bên cạnh một cước, "Chuyển cá đến thuyền khác đi."
"Hoàng thượng, thần vừa giết địch vô số đó, ngài không thưởng thì thôi, còn quyền đấm cước đá như vậy sao!" Cảnh vương ném chĩa cá xuống đất, xăn tay áo màu đen lên, một bộ tư thế sĩ khả sát bất khả nhục muốn cùng Hoàng thượng liều mạng.
Hoàng đế bệ hạ một bàn tay vỗ ót Cảnh vương, "Đừng dài dòng!" Đánh xong, liền bắt đầu an bài sự vụ kế tiếp.
Chuyển cá đi thuyền khác giao cho Cảnh vương, trấn an tướng sĩ giao cho Lăng vương, Uông công công đi gọi nô bộc dưới khoang đáy lên dọn dẹp con thuyền, Cao Bằng đưa Giao nhân đi cho Quốc sư thẩm vấn. Ổ hải quái này thập phần hung hiểm, Giao nhân không có khả năng không biết, tất yếu phải thẩm vấn lại đàng hoàng. Về phần bản thân Hoàng đế bệ hạ, thì cởi áo khoác giao tiêu dính vẩy và mùi cá, chắp tay sau lưng vui vẻ xoay người trở về phòng, y có chuyện càng trọng yếu hơn phải làm, phải đi xem nô tài ngốc với nhi tử ngốc đây.
Thời điểm vào phòng, Tô Dự đang ngồi ở bên giường xoa xoa cái đầu bị đụng đau, vừa rồi chỉ lo xem bên ngoài còn không có cảm giác, lúc này mới phát hiện cái ót rất đau, nâng tay sờ thế nhưng đã sưng to như bánh bao rồi.
"Làm sao vậy?" Hoàng đế bệ hạ nhíu mày, hai ba bước đi qua, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Không có việc gì, vừa rồi ngã đụng đầu, sưng chút mà thôi," Tô Dự buông tay, đứng dậy, nhìn nhìn Hoàng thượng, "Có hay không bị thương...... Au......" Nói còn chưa dứt lời, cánh tay thon dài hữu lực của Hoàng đế bệ hạ liền phủ lên đầu hắn, chạm đến cái bánh bao lớn, nhất thời đau đến hít ngược một ngụm khí lạnh.
"Thật sự là ngốc chết!" Hoàng đế bệ hạ đột nhiên trầm mặt, thanh âm cũng lớn hơn vài phần, "Bảo ngươi ở trên giường trốn tránh cho tốt, mà ngươi đến tột cùng làm cái gì hả!"
Hoàng đế bệ hạ cái này là nổi giận thật, đem Tô Dự mắng đến rụt thẳng cổ, còn định nói thêm gì đó, đột nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm thế tử Lỗ quốc công, "Khởi bẩm Hoàng thượng, Quốc sư gọi Hiền phi đến làm cá."
Khuê mùa đông chết rồi sống lại, sau khi chết đi đóng băng trong nước biển thì thân thể có thể không hư, nhưng băng tan lại sẽ rất nhanh hỏng mất, hai con khuê bị Hoàng thượng đập chết và bị cung tiễn thủ bắn chết cần phải xử lý nhanh một chút.
Tô Dự nhìn nhìn Hoàng thượng, người nọ hừ lạnh một tiếng không để ý tới hắn, trừng mắt nhìn, ủy ủy khuất khuất đi phòng bếp.
Một con khuê lớn cỡ một đầu trâu vậy, Tô Dự cầm dao làm cá khoa tay múa chân một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm được địa phương hạ dao. May mà tuy rằng lớn lên giống trâu, nhưng thịt vẫn là thịt cá, cắt cũng không đến nỗi quá sức. Chỉ là chặt hai cánh thì có chút cố sức, chi bằng dùng nội kình chặt bỏ thì hơn. Nội kình bên trong bảo hộ cổ tay đã hết sạch, có tâm muốn đi tìm Hoàng thượng bổ sung một chút, nhưng nhớ tới thái độ vừa nãy của Hoàng đế bệ hạ, nhất thời liền tắt ý nghĩ này.
Miêu đại gia còn đang nổi nóng, đi cũng là bị mắng, nhưng cũng không phải hắn muốn bị đụng mà, Tô Dự thở dài, nhấc chân đi tìm hai vị Vương gia. Tìm một vòng không tìm được, đành phải đi tìm Quốc sư.
"Ta, ta chỉ biết một con đường này......" Vừa đi đến trước cửa đại thính, liền nghe thấy thanh âm Giao nhân hơi hơi phát run.
Quốc sư ngồi trên chủ vị trong phòng, bưng một ly trà chậm rãi uống. Giao nhân rời nước huyễn hóa ra hai chân, quỳ trên mặt đất, chỉ tay lên trời thề thốt nàng tuyệt đối không có tâm tư làm hại bọn họ.
"Đường trong biển tưởng cùng mà có thể trở, điều này bổn tọa biết," Quốc sư lại uống một ngụm, con ngươi thanh lãnh lẳng lặng nhìn Giao nhân mĩ lệ một thân sa mỏng, "Ngươi bị bắt từ biển lên bờ, nói vậy chính là do nơi này đi."
Giao nhân nghe vậy, thân thể mảnh khảnh nhất thời run lên.
Quốc sư nâng tay, một phen nắm cái cằm trắng nõn kia, bức bách nàng cùng chính mình đối diện.
Đôi mắt đẹp tựa lưu ly, mang theo mê hoặc khó có thể kháng cự, phảng phất như một tấm lưới vô hình kéo dài ra, một khi động vào, liền sẽ không có sức phản kháng trầm luân trong đó, khó có thể tránh thoát.
"Đến hòn đảo kia có đường khác hay không?" Thanh âm Quốc sư bắt đầu trở nên chợt gần chợt xa.
"Ta chỉ biết một đường này......" Giao nhân hoảng hốt nói, biển cả nơi nơi đều là nguy hiểm, cách nơi này không xa chính là khe biển thâm sâu, khe biển đó quá mức sâu thẳm, bên trong che dấu thứ đáng sợ gì cũng không biết, tộc nhân các nàng đều đi đường này, không dám tới gần bên kia.
Quốc sư hơi hơi nhíu mày, trạng huống đáy biển cách đó không xa bao nhiêu hắn có thể cảm giác được một ít, quả thật là sâu không thấy đáy, tối đen một mảnh, hơn nữa sự hắc ám kia kéo rất dài, không thăm dò thấy biên giới, chiếu theo như lời Giao nhân nói, muốn vượt qua khe biển kia, ít nhất phải mất nhiều hơn nửa tháng. Hơn nữa bên kia hải vực Giao nhân cũng không quen thuộc, nói không chừng còn có thứ gì đó càng nguy hiểm hơn.
Hòn đảo ở tại hải vực phụ cận nơi Giao nhân cư trú, Giao nhân kỳ thật cũng không nguyện ý mang đám mèo hung ác này đi đến đó, nhưng bởi vì tình thế ép buộc, dưới mê tâm thuật khống chế, chỉ có thể thành thành thật thật dẫn đường. Nàng không phải cố ý mang bọn họ tới đường chết, mà thật ra nàng cũng không có cái khả năng này, chỉ là không nhắc nhở họ mà thôi, âm thầm nghĩ nếu như bọn họ bị lật thuyền tại ổ hải quái này, nàng liền có thể trốn về trong biển rồi.
Quốc sư lấy hải đồ ra một lần nữa cho Giao nhân xác nhận vị trí vài chỗ sào huyệt hải quái, vẫn là không sai biệt lắm với lúc trước, chỉ là hải đồ chung quy so với hải vực chân thật có chút khác biệt, chỉ bằng ký ức của Giao nhân cũng không nhất thiết chuẩn xác,
Đôi mày xinh đẹp như được vẽ tỉ mỉ hơi hơi chau lại, Quốc sư có chút lo lắng, càng đi vào chỗ sâu trong biển, chủng loại hải quái sẽ càng nhiều, hình thể cũng sẽ càng lớn. Hơn nữa, Nhai Tí còn chưa xuất hiện, Thái Thượng Hoàng bọn họ năm đó đến tột cùng gặp chuyện gì, đến nay còn chưa rõ ràng. Nguyên tưởng rằng có tay Giao nhân này thì có thể tìm ra đường sống, nay xem ra, vẫn là nguy hiểm tầng tầng.
"Hoàng thúc......" Tô Dự nhẹ gọi một tiếng, gọi về thần trí đang trầm tư của Quốc sư.
Quốc sư lúc này mới phục hồi tinh thần, ngẩng đầu buông tay, Giao nhân mất đi khống chế ngã xuống đất, phát ra một tiếng "Bịch" trầm vang.
Tô Dự nghe thanh âm kia liền cảm thấy đau đầu.
Nghe mục đích Tô Dự tìm đến mình, Quốc sư cổ quái nhìn hắn một cái, ngược lại là không nói gì cả, chỉ đường hoàng nhắc hắn lưu lại một đầu khuê, buổi tối phải tế trời.
Tô Dự mang theo bảo hộ cổ tay tràn ngập nội lực trở lại phòng bếp, đem mấy con hổ giao bị chen chết kia lột da róc xương, đem khuê khổng lồ chặt cánh xẻ đuôi. Bỗng nhiên ý thức được một đám hải quái này đều có đuôi rắn, phỏng chừng là bà con. Thời gian này nghiên cứu phương pháp ăn hải quái rất có tâm đắc, hắn phát hiện phàm là nhìn giống đồ ăn gì thì khẩu vị cũng sẽ gần như vậy, giống như loại đuôi rắn này, phỏng chừng cùng thịt rắn có chút tương tự, chỉ là so với rắn bình thường sẽ ngon hơn, nhưng chung quy nói đến cùng thì vẫn là cá.
Mang cục u trên đỉnh đầu tại phòng bếp bận rộn một buổi chiều, đem việc khẩn cấp cần xử lý làm ra xử lý thỏa đáng, tương đương với giết hai đầu trâu với hơn mười con cá, Tô Dự đã mệt đến nói không ra lời. Bếp lò bên cạnh đang nấu một nồi canh cá nhỏ, đó là cơm chiều của Thái tử điện hạ, những chuyện khác thật sự làm hết nổi.
Bưng chén nhỏ, kéo bước chân trầm trọng trở lại chủ ốc, Tô Dự đẩy cửa ra, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc một trận.
Chỉ thấy nguyên bản sàn gỗ trong phòng đã được một lớp nhuyễn điếm lớn nhồi đầy, cái đệm thật dày cơ hồ muốn ngang bằng cùng chiếc giường thấp. Có mấy chỗ vốn khảm nạm dưới đất, hay gia cụ trên vách tường, đều bị mài góc cạnh đi, bên cạnh đó còn tinh tế dùng da thú bao lên. Mèo lớn lông vàng đang ngồi xổm ở giữa nhuyễn điếm, đầy mặt không kiên nhẫn đẩy quả cầu lông nhỏ ý đồ chui xuống bụng y ra.
Tô Dự nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời eo không đau chân không mỏi, buông bát canh trong tay, hai ba bước tiến lên, yên tâm mà bổ nhào lên đệm mềm thật dày, đem hai cục lông một lớn một nhỏ ôm vào trong ngực, ngay tại chỗ lăn lăn.
"Nô tài ngốc!" Hoàng đế bệ hạ lập tức giãy dụa, đợi Tô Dự trở mình, liền vặn vẹo thoát ra, lắc lắc bộ lông bị vò loạn, nâng tay cho hắn một bàn tay.
"Meo......" Thái tử điện hạ nghiêng đầu, cũng học theo cho Tô Dự một bàn tay.
Đệm thịt mềm mại mang theo hương vị sữa nhào vào trên mặt, Tô Dự mở tứ chi, hạnh phúc lười biếng duỗi eo.
"Nghịch tử!" Mèo lớn lông vàng đột nhiên nhảy lên ngực Tô Dự, hung hăng cho quả cầu lông nhỏ một bàn tay, thẳng đem Thái tử điện hạ lăn từ trên ngực Tô Dự xuống.
"Meo ô......" Cục lông nhỏ bình bịch ngã xuống, lăng lăng ngẩng đầu. Nguồn :
"Làm cái gì vậy?" Tô Dự hoảng sợ, thò tay muốn đi nâng hài tử lên.
Hoàng đế bệ hạ hóa thành hình người một phen nhấc Thái tử lên,"Tuổi còn nhỏ đã dám động thủ với mẫu hậu, về sau sẽ còn phản trời a!"
"Nó biết cái gì, đánh chơi thôi mà," Tô Dự ngồi dậy, nhìn quả cầu lông nhỏ bị phụ hoàng xách sau gáy, đáng thương hề hề lui tứ trảo, nhất thời đau lòng không thôi, nâng tay đoạt lấy hài tử, bỗng nhiên trố mắt một chút, "Đợi đã, ngươi vừa nói cái gì? Mẫu... mẫu hậu?"
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Miêu công: Vốn đã đủ ngốc lại còn vụng về đến cùng!
Tiểu Ngư: QAQ ta cũng không muốn
Miêu công: Đem công tượng tạo thuyền thiến cho cá ăn!
Uông công công: Hoàng thượng bớt giận, để lão nô trải cái đệm này
Miêu công: Hiền phi lại bị đụng đầu liền đem ngươi thiến!
Uông công công:...... Hoàng thượng quả nhiên tức giận hồ đồ rồi a
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.