Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138
Chương sau
Tô Dự cất hai quả cầu lông, bưng cá chiên và tôm hùm đi lên boong tàu. Cảnh vương điện hạ ở đầu thuyền lẳng lặng thả câu ngửi được mùi ngon, lập tức ném cần câu trong tay. Vạn dặm trời trong, gió êm sóng lặng. Đem thức ăn đặt trên đệm mềm rộng rãi, móc hai cục lông trong vạt áo ra, Tô Dự tiếp đón Quốc sư từ Quan tinh đài xuống ăn cơm. Vào ban ngày, Quốc sư thường dựa vào nhuyễn tháp trên Quan tinh đài, ngẫu nhiên sửa phương hướng thuyền đi một chút cho đúng. Đôi mắt đẹp thanh lãnh chậm rãi mở ra, nhìn thoáng qua mèo lớn đen vàng còn đang truy đuổi chuột bông gắn dây cót, chậm rãi đứng dậy, trực tiếp từ trên đài cao nhảy xuống. Trường bào màu trắng theo gió tung bay, thân hình thon dài phảng phất như một cánh bướm trắng như tuyết, nhẹ nhàng phiêu diêu hạ xuống. Quốc sư ưu nhã ngồi xuống đệm mềm, quả cầu lông nhỏ màu vàng kim liền từ dưới đáy bụng phụ hoàng mọc ra, nghiêng ngả lảo đảo xáp qua bên cạnh Quốc sư. Ấu tể trời sinh thích khí tức tường hòa trên người huyết mạch Bạch Trạch, dù cho tỉnh tỉnh mê mê cũng theo bản năng muốn tới gần. Tách mở lớp vỏ ngoài cứng rắn của tôm hùm, lộ ra thịt tôm trắng nõn, tỏi xanh trắng cùng dầu vừng vàng óng ánh trong phần thịt trắng như tuyết kia, gắp thử một đũa, từng sợi từng đợt thịt tôm liền tự động tách rời, thật là mê người. Vì phòng ngừa nhóm mèo lớn đánh nhau, Tô Dự đem thịt tôm chia đều vào bốn cái bát, bát thứ nhất tự nhiên là đưa cho Hoàng đế bệ hạ trong lòng, bát thứ hai đưa cho Quốc sư, hai chén còn lại còn chưa kịp phân phối, hai chú mèo lớn khác đã khẩn cấp ôm lấy bát vung đũa lên ngấu nghiến. "Meo......" Thái tử điện hạ nằm trên đùi Quốc sư, trái nhìn nhìn phải xem xem, há cái miệng nhỏ nhắn, cũng muốn ăn một ngụm. Tô Dự ôm tiểu gia hỏa qua, Uông công công đi múc canh đúng lúc tới kịp, đưa cho hắn một chén canh cá nhỏ độ ấm vừa vặn. Người một nhà đang ăn vui vẻ, bỗng nhiên một trận gió biển thổi đến. Quốc sư hơi hơi nhíu mày, nuốt thịt tôm trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn phương xa. "Hiu...... Hu......" Gió biển một trận mạnh hơn một trận, nguyên bản mặt biển bình tĩnh cũng khởi từng cuộn sóng, chầm chậm trùng kích thân thuyền. Canh cá trong tay Tô Dự có chút giữ không chắc, Thái tử điện hạ hồn nhiên không biết còn bám tay hắn há miệng muốn uống. "Rầm!" Một con sóng lớn đánh tới, thân thuyền chợt nghiêng, Tô Dự cuống quít giơ bát canh trong tay lên, nhưng kẹt nỗi đã không kịp rồi, mắt thấy canh đã sắp đổ ướt người hắn. Hoàng đế bệ hạ chợt biến trở về hình người, một phen ôm chặt Tô Dự sắp sửa té ngửa xuống đất, một tay còn lại nhanh chóng tiếp được bát canh, ở trong không trung xoay chuyển, vững vàng nằm trên bàn tay, không vẩy ra một giọt. "Meo mẻo!" Thái tử điện hạ nằm trong lòng Tô Dự hưng phấn hướng về phía phụ hoàng kêu to. Hoàng đế bệ hạ nâng tay cầm chén canh cá uống một hơi cạn sạch, đem bát không nhét vào tay Tô Dự, "Ôm nhi tử vào trong." Cảnh vương mặc một thân áo dài màu đen nhảy lên, nhảy đến đầu thuyền thì nhíu mày nhìn mặt biển, "Lăng quy!" Lăng vương lại gần xem, chỉ thấy trong biển phập phù hơn mười con gì đó vỏ rùa thân cá, trong sóng biển nổi nổi chìm chìm, chính là lăng quy, gặp tức sóng gió khởi. Càng ngày càng nhiều lăng quy nổi lên mặt nước, sóng gió trên biển cũng càng lúc càng lớn, sóng lớn đánh lên thân thuyền, kích khởi từng đợt bọt nước kinh người. Tô Dự ôm nhi tử lắc lư đi đến cửa khoang thuyền, một thoáng không đề phòng, bị nước biển bắn tung toé một thân, nhất thời bị lạnh đến run run, nhi tử trong lòng lông cũng bị thấm ướt. Nhanh chóng ôm hài tử chạy vào trong phòng, nghiêng ngả lảo đảo tìm khăn bố đem quả cầu lông ướt sũng bao lại. Trời còn lạnh, phải nhanh lau khô, tiểu hài tử nếu bị đông lạnh thì phiền toái to. Một cái lưới hạ xuống liền mang lên mấy con lăng quy, nhưng mà càng nhiều lăng quy hơn dần dần trồi lên mặt nước, sóng biển càng lúc càng lớn, bầu trời thậm chí đã bắt đầu tụ tập mây đen, tiếng sóng vỗ lớn đến nỗi đau tai nhức óc, Cảnh vương hướng về phía Hoàng thượng hô: "Phỏng chừng là lọt vào ổ hải quái rồi!" Lăng quy ở trong biển cũng không thường thấy, ngư dân trên biển ngẫu nhiên gặp được một con chỉ là tai nạn, nay nơi này tụ tập nhiều như vậy, chỉ có thể chứng minh đây chính là một vùng hải quái tụ tập. Bình thường tại địa phương hải quái tập trung đông, xung quanh sẽ bài bố một ít lăng quy, như vậy một khi có người xuất hiện, dị tượng trên biển liền sẽ làm cho hải quái chú ý. Mọi người trên thuyền bị xô ngã trái ngã phải, Quốc sư lại vẫn như trước vững như Thái Sơn, ánh mắt thanh lãnh đảo qua mây đen nơi chân trời, lại nhìn nhìn lăng quy trong biển, "Giết sạch lăng quy, sóng biển liền sẽ bình ổn." Nói xong, xoay người nhảy lên đài cao, lưu ly trên đài rất tốt, che được bọt nước văng khắp nơi. "Ô --" Tiếng kèn vang lên, nhóm binh tướng trên con thuyền phía sau nhanh chóng đi ra cửa khoang. Hoàng đế bệ hạ khoác lên một tầng giao tiêu phòng nước, khoanh tay đứng ở mũi thuyền, "Một con không lưu." Cảnh vương lấy chiến kỳ, vung vài cái, vận khí đan điền, âm vang nói: "Giăng lưới, bày trận." Lưới lớn phiếm ngân quang từ mấy chiếc thuyền tới gần lần lượt tung xuống, quay đầu gắn vào quần thể lăng quy. Sóng biển cao ngất do lăng quy tự mình gây ra cũng làm chúng nó xốc lên, trong nháy mắt hạ xuống, lưới đánh cá lớn đột nhiên buộc chặt, đem nhóm hải quái rơi xuống thu hết vào trong đó. Lăng vương rút trường thương, nâng tay thoáng nhướng, tiếp nhận một đầu lưới đánh cá Cảnh vương ném tới, mạnh dùng lực, đem lưới kéo qua, lại dùng lực ném xuống đất, trở tay vung ngân thương lên, đập mạnh xuống dưới, chỉ nghe binh binh vài tiếng trầm đục, liên tục mấy xác rùa đã bị đập nát. Thế tử Lỗ quốc công lập tức rút đao, đi theo phía sau Vương gia đem lăng quy lộ ra mình cá chém giết đương trường. Các tướng sĩ Đông Hải anh dũng giết rùa, không bao lâu, trên trăm con lăng quy đều bị chém giết, sóng biển khổng lồ quay cuồng một lát, dần dần có xu hướng bình tĩnh lại. Tô Dự lau khô lông cho nhi tử, ôm nó ngồi trong đại đường ngã trái ngã phải hồi lâu, thấy sóng biển dần dần bình tĩnh trở lại, lúc này mới mang Thái tử điện hạ đi ra ngoài. Trên biển tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua sóng gió, bình tĩnh vô ba, chỉ là trên boong tàu tràn ngập khí huyết tinh, tràn đầy xác rùa và thân cá vỡ vụn, tỏ rõ mới vừa rồi phát sinh chuyện gì. "Ai bảo ngươi đi ra!" Hoàng đế bệ hạ quay đầu, nhìn thấy Tô Dự, lập tức nhíu mày, lạnh giọng bảo hắn mau chóng quay về, lời còn chưa dứt, "Oanh" một tiếng vang lớn, thân thuyền tựa hồ nhận phải va chạm cực lớn, Tô Dự nhất thời cảm giác chính mình bị quăng lên, toàn bộ thân thể nhẹ bẫng rời khỏi mặt đất. An Hoằng Triệt một bước xa xông đến, ôm chặt eo Tô Dự sắp té ngã trong không trung, một chưởng chụp lên lan can, tá lực đả lực ổn định thân hình, dừng trên lan can tầng hai, khống chế không được lùi hai bước, rồi sau đó một tay nhét Tô Dự về bên trong khoang thuyền, "Đứng trên giường đừng lộn xộn, cẩn thận đụng đầu!" "Meo!" Thái tử đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, Hoàng đế bệ hạ quay đầu, liền thấy một bóng đen khổng lồ đạp sóng mà đến, tư thế kia phảng phất như một đầu mãnh thú hoang nguyên, giống như giác đấu thẳng tắp va tới thuyền lớn Hoàng gia. "Ầm!" Một tiếng giòn vang, thứ kia đụng mạnh vào lớp vỏ sắt thật dày, thuyền lớn đung đưa kịch liệt, bóng đen đó tựa hồ cũng cụng đến hôn mê, phù phù một tiếng ngã vào trong nước. Tô Dự nắm chặt tay vịn cửa khoang thuyền, không thể tránh né mà ngã ngồi trên đất. "Moo --" Một tiếng ngâm nga vang lên, bóng đen lại vẫy cánh đạp sóng mà đến, là một con mình cá đuôi rắn, thân hình như trâu nước. "Là Khuê [cá há»i]!" Tô Dá»± má» to hai mắt nhìn, khuê nà y cÅ©ng không phải cá há»i thÆ°á»ng Än, mà là quái váºt Äược ghi lại trong [ SÆ¡n Hà Äá» giám ], tuy rằng là cá, nhÆ°ng bá» dạng lại lá»n nhÆ° trâu váºy, Äuôi rắn có cánh, âm nhÆ° trâu nÆ°á»c, Äông chết rá»i sá»ng lại. Loại cá nà y Äá»i vá»i giang sÆ¡n xã tắc không gây nguy hại, chá» là bản thân tháºp phần hung mãnh, hoặc là nói tÆ°Æ¡ng Äá»i khó mà hiá»u Äược. Bá»n chúng và o thá»i Äiá»m mùa Äông sẽ chết Äi, chìm xuá»ng Äáy biá»n, lúc bÄng tuyết tan rã thì sá»ng lại. Khuê vừa tá»nh lại sẽ quên hết Äủ loại chuyá»n nÄm trÆ°á»c, chá» bằng và o bản nÄng, Äặc biá»t rất thÃch va chạm vá»i váºt gì Äó thân hình lá»n cỡ nó, vô luáºn là san hô, cá lá»n hay là thuyá»n bè. "Bắn tên!" LÄng vÆ°Æ¡ng Äứng á» chá» cao, nâng tay vung chiến kỳ trong tay, các cung tiá»
n thủ trên thuyá»n láºp tức tiến lên, ngắm chuẩn cái Äầu cá»± Äại của khuê, "Vút vút vút" kéo cung bắn tên. "Phá»c phá»c phá»c --" Còn chÆ°a Äợi khuê bá» bắn chết, liên tiếp những chuá»i tiếng Äá»ng phá nÆ°á»c là m ngÆ°á»i sinh ra và i phần dá»± cảm bất hảo ná»i tiếp vang lên, láºp tức, vô sá» quái váºt mình cá Äuôi rắn chui lên khá»i mặt nÆ°á»c, những con nà y chá» lá»n cỡ cá trắm cá» bình thÆ°á»ng, chá» là nhảy tháºt sá»± cao, liên tiếp báºt lên, thá»nh thoảng có mấy con có thá» nhảy Äến trên thuyá»n. "A!" Cung tiá»
n thủ ngoà i cùng bá» má»t con cá lủi lên cắn cánh tay má»t ngụm, nhất thá»i máu tÆ°Æ¡i bê bết. Trong miá»ng giá»ng cá nà y lại có má»t Äôi rÄng nanh tháºt dà i, rất là Äáng sợ. "Há» giao!" Hoà ng Äế bá» hạ nheo mắt, nâng tay rút Äoản kiếm trong tay áo ra, má»t chiêu bá» Äôi con cá nhà o Äến. Tô Dá»± ngay tại chá» lÄn má»t vòng, lÄn và o trong khoang thuyá»n, trá» tay khép cá»a lại. Há» giao tuy rằng Äầu không lá»n, nhÆ°ng lại phi thÆ°á»ng hung mãnh, loà i nà y tÃnh tá»±a nhÆ° rắn váºy, má»t khi nhìn thấy thứ gì cá» Äá»ng liá»n muá»n nhà o lên cắn má»t ngụm. Hắn ngược lại là không quan tâm, dù sao cÅ©ng không có Äá»c, nhÆ°ng nếu nhi tá» bảo bá»i trong lòng bá» cắn trúng, tất nhiên là sẽ muá»n táng má»nh a. Lảo Äảo bò lết Äụng Äến cạnh giÆ°á»ng, thân thuyá»n lại truyá»n Äến má»t tráºn ká»ch liá»t Äung ÄÆ°a, Tô Dá»± té ngã, Äầu "cá»p" má»t tiếng va xuá»ng sà n nhà , nhất thá»i Äau Äến nhe rÄng nhếch miá»ng. "Thu tên, rá»i thuyá»n!" Hoà ng Äế bá» hạ quả quyết hạ lá»nh, không diá»t hết há» giao thì khó lòng giết chết khuê, há» giao thân nhá», tất yếu phải tá»i gần má»i có thá» bắt giữ. Các binh tÆ°á»ng Äông Hải không sợ hải quái, nhanh chóng cầm lấy binh khÃ, theo dây thừng trên thuyá»n trượt xuá»ng, Äi lên thuyá»n nhá». Tô Dá»± tháºt vất vả giãy dụa bò lên giÆ°á»ng, xoa xoa cái Äầu bá» Äụng Äau, ôm nhi tá» cá» Äến bên trong giÆ°á»ng, má» cánh cá»a sá» nhá» bên giÆ°á»ng ra. Trong chủ phòng nà y vá»n có rất nhiá»u cá»a sá» lá»n, chá» là giá» phút nà y không dám má» ra, mà ỠÄầu giÆ°á»ng thấp còn có má»t cá»a sá» nhá» chá» á»t thÆ°á»c, vá»n là dùng Äá» nằm trên giÆ°á»ng ngắm cảnh biá»n, lúc nà y vừa vặn có thá» dùng Äá» xem trạng huá»ng bên ngoà i. Khuê khá»ng lá» không ngừng va chạm con thuyá»n, cung tiá»
n thủ má»t khắc cÅ©ng không ngừng ná» lá»±c bắn chết gia há»a Äiên cuá»ng nà y. Trên thuyá»n nhá», các tÆ°á»ng sÄ© các vẻ mặt nghiêm túc, cầm binh khà Äánh nhau trên biá»n. Tô Dá»± hÆ¡i hÆ¡i nhÃu mà y, hình ảnh nà y thoạt nhìn vui buá»n lẫn lá»n, nhÆ°ng không biết vì sao cứ có cảm giác chá» nà o không Äúng. "Meo!" Thái tá» Äiá»n hạ từ trong vạt áo chui ra, cái Äầu lông còn chÆ°a khô cá» cằm Tô Dá»±. "A, ta biết rá»i!" Tô Dá»± vá» ván giÆ°á»ng má»t cái, dá»a mèo con nhảy dá»±ng, nhanh chóng hôn má»t cái trên Äá»nh Äầu Æ°Æ¡n Æ°á»t kia, chá» là khi ngẩng Äầu nhìn trÆ°á»ng Äánh tráºn lần nữa, khóe miá»ng nhá»n không Äược có chút run rẩy. Nguyên nhân không có gì khác, chá» vì vÅ© khà trong tay các tÆ°á»ng sÄ©, không phải trÆ°á»ng mâu uy phong lẫm lẫm, cÅ©ng không phải Äại Äao hà n quang lòe lòe, mà là lÆ°á»i Äánh cá, chÄ©a cá và gáºy gá» lá»n a! Tác giả có lá»i muá»n nói: Tiá»u ká»ch trÆ°á»ng: Và i nÄm sau, các tÆ°á»ng sÄ© tháo giáp vá» quê Lão nÆ°Æ¡ng: Con ta á» trong quân chiến công hiá»n hách Bà má»i: U, váºy nhất Äá»nh võ nghá» cao cÆ°á»ng Binh lÃnh: Nà y...... Bà má»i: Sá» dụng những binh khà gì? Binh lÃnh: ChÄ©a cá, lÆ°á»i Äánh cá, gáºy gá» lá»n Bà má»i: Há»c qua những chiêu thức gì? Binh lÃnh: Xiên cá, mò cá, gõ ngất cá Bà má»i:...... Äược qua danh hiá»u gì? Binh lÃnh: Sát ngÆ° tiên phong! Bà má»i:...... Các ngÆ°Æ¡i vẫn là thá»nh ngÆ°á»i khác linh hÆ¡n Äi
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138
Chương sau