Con thuyền rẽ sóng lướt nhanh trên mặt đầm. Hướng mắt lên trên, những tán cây đã phải nhường chỗ cho ánh mặt trời ban trưa chói chang, nhìn xuống dưới nước có thể thấy những con cá to đang lượn lờ bơi trong đó. Cả mặt đầm yên tĩnh một cách lạ lùng. Nhưng trên thuyền là một mảnh không gian khác. Mọi người đang tất bật chạy đi nấu cơm, dọn dẹp con thuyền đóng dày bụi này. Hà cô nương thì đã nhanh chóng chiếm vị trí hoa tiêu để tắm nắng, mấy ngày ngập chìm trong bầu không khí ẩm ướt làm cô rất khó chịu. Tiểu Vũ, Phong Phi Vân và một số người khác đang rảnh rỗi nói chuyện ở đầu thuyền. Tiểu Vũ đang thắc mắc với Liêu Văn đại bá:
-Cháu vẫn thường nghe đầm lầy Vô Hồi là chốn rừng sâu nước độc, đi dễ khó về. Nhưng bây giờ nhìn xung quanh không có vẻ nào như thế cả.
-À hà hà, đó chỉ là lời đồn nhiều năm về trước mà thôi, khi có những kẻ ngu ngốc muốn tự mình băng qua đầm lầy Vô Hồi để chứng tỏ điều gì đấy- Liêu Văn lắc lắc đầu- chỉ có những cư dân lâu năm như chúng ta mới biết trong đầm lầy này ẩn chứa nguy hiểm như thế nào dưới lớp vỏ bọc đẹp đẽ của ló.
-Đến buổi đêm mới là nét đặc sắc của đầm lầy Vô Hồi, khi loài sinh vật hung tợn nhất của đầm lầy tỉnh giấc. Đó là loài Hắc Ám Vương Sấu, bá chủ của khu đầm lầy này.
-Là loài Hắc Ám Vương Sấu ạ ?- Tiểu Vũ hỏi lại với giọng hơi rụt rè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-chi/2444537/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.