Người tu hành ở thế giới này có thể dễ dàng nâng lên đá lớn.
Có thể dựa vào hai chân nhẹ như mây bay, nhảy lên những tường thành thẳng tắp.
Có thể khiến thân thể trở nên cứng cáp như sắt thép.
Thậm chí đối với những người tu hành đạt đến cảnh giới như Văn Nhân Thương Nguyệt, có thể dùng phi kiếm chém quân địch ngoài trăm bước, có thể phá vỡ cửa thành vô cùng chắc chắn.
So sánh với chiến tranh dùng vũ khí lạnh ở thế giới Lâm Tịch từng sống, chiến tranh ở thế giới này rất khác.
Cũng bởi vì có người tu hành quá mạnh mẽ, nên tường thành ở thế giới này mới cao, mới dầy như vậy...nhưng cũng vì có người tu hành, nên có thể nói thế gian này gần như không có thành trì.
...
...
- Lăng Đông Cảnh sẽ không có quân đội khác tới ứng cứu.
Trấn Cận Đặc, sắc mặt Tạ Doanh trông rất khó coi, xoay đầu nhìn một tướng lãnh khác có tên Hoàng Đình, trầm giọng nói.
Hoàng Đình nhìn đội trọng kỵ Đại Mãng ở đằng xa, nặng nề gật đầu.
Trấn Cận Đặc là một trấn quan trọng ở phía bắc lăng Đông Cảnh. Ban đầu chỉ là một thị trấn bình thường dùng để đúc rèn vũ khí, khoảng mấy tháng trước, quân đội Vân Tần đã cấp tốc xây dựng một tường thành vây quanh thị trấn lại, trở thành một nơi đóng quân quan trọng.
Tạ Doanh và Hoàng Đình chính là thống lĩnh và phó thống lĩnh của nơi đóng quân này.
Quân đội đóng ở trấn Cận Đặc có hai nghìn ba trăm người, sau khi có hơn hai nghìn năm trăm quân đội đưa quân giới đến đây trú đóng, tổng số lượng quân đội hiện giờ đã lên đến gần năm ngàn. Đội quân trọng kỵ Đại Mãng đang tiến đến đây có khoảng ba ngàn người, xét về số lượng, quân đội bọn họ tuyệt đối chiếm ưu thế. Nhưng điều quan trọng chính là năm ngàn quân sĩ của bọn họ lại là bộ quân, Khinh khải kỵ và tên quân làm chủ, một đội quân trọng kỵ thuần túy hoàn toàn là khắc tinh của một đội quân Vân Tần như vậy.
Nếu như đội quân trọng kỵ Đại Mãng này chủ động tiến công, bọn họ vẫn có thể sử dụng quân giới mạnh mẽ để giải quyết đội trọng kỵ Đại Mãng. Tuy nhiên, từ lúc xuất hiện đến nay, đội quân trọng kỵ Đại Mãng đó lại luôn nằm ngoài tầm bắn của quân giới bọn họ, coi chừng bọn họ, coi chừng đoàn xe hộ tống quân giới vừa tới.
Hiện tại đã qua nửa ngày, bên lăng Đông Cảnh đáng lẽ phải sớm phát hiện đoàn xe hộ tống quân giới chưa đến được là có vấn đề, nhưng không có dấu hiệu nào từ bồ câu đưa thư cho đến quân trinh sát báo cho họ biết nên làm gì, chứng tỏ chiến cục ở lăng Đông Cảnh hiện nay đang rất căng thẳng.
- Nếu như tình xuống quá xấu, rất có thể lăng Đông Cảnh đã khai chiến rồi.
Tạ Doanh cắn răng nói:
- Đội trọng kỵ Đại Mãng này hoàn toàn có thể đợi đến lúc thích hợp lại rời đi, chạy tới lăng Đông Cảnh. Tốc độ của bọn chúng hơn đội xe, lúc đó bọn chúng có thể kịp thời tham gia chiến đấu hoặc là đứng ở ngoài. Nhưng đội xe vận chuyển của chúng ta không thể không tới lăng Đông Cảnh để hỗ trợ được...chúng ta không thể đợi chờ thêm.
Hoàng Đình cau chặt mày, gật đầu đồng ý:
- Chúng ta không thể đợi thêm được nữa, nhưng quan trọng nhất là ngươi định làm gì?
Tạ Doanh trầm giọng nói:
- Sử dụng một phần quân giới, liều mạng với đội trọng kỵ Đại Mãng này.
Hoàng Đình đưa mắt nhìn Tạ Doanh một cái, nói:
- Một mình hạ lệnh sử dụng quân giới, đây là trọng tội.
- Cố đại tướng quân không phải người cổ hủ.
Tạ Doanh tươi cười:
- Mà chúng ta ra ngoài liều mạng như vậy cũng không biết còn sống hay không, quản cái này làm gì?
Hoàng Đình cũng tươi cười, ẩn trong đấy là sự nghiêm nghị và thiết huyết khiến lòng run sợ:
- Cũng đúng, cho dù đội quân hộ tống quân giới của chúng ta không thể tới lăng Đông Cảnh kịp để hội chiến, ít nhất chúng ta phải kéo đội trọng kỵ Đại Mãng này theo, vậy mới có ý nghĩa. Chúng ta xuất quân toàn bộ sao?
- Xuất quân toàn bộ.
Tạ Doanh trầm lãnh gật đầu, cười lạnh:
- Ngoại trừ sử dụng một phần quân giới ra, toàn bộ đội xe hộ tống cũng phải ra trận, buộc đội trọng kỵ này phải tiến tới chặn chúng ta!
...
- Rốt cuộc không nhịn được rồi sao?
Trong đội trọng kỵ Đại Mãng, có một tướng lãnh trung niên Đại Mãng tháo mũ sắt trên đầu xuống, sờ sờ càm của mình, sau đấy nở một nụ cười lạnh lùng.
Trong tầm mắt của mình, ông ta nhìn thấy các quân nhân Vân Tần trong quân doanh đối diện đang nhanh chóng tụ họp lại, ngoài ra còn có mười mấy binh sĩ Vân Tần lực lưỡng đang dùng sức và hô lớn, mở to cánh cửa bằng đá đi thẳng vào quân doanh.
- Đừng khinh địch.
Một nam tử mặc bộ giáp toàn thân màu sắc giống ông ta, nhưng khuôn mặt ẩn đằng sau chiếc nón sắt lại như một ông già, bình tĩnh nhắc nhở.
Tên tướng lãnh trung niên Đại Mãng nghiêm mặt lại, trầm giọng nói:
- Một ngàn bảy trăm bộ quân có thể tiêu diệt được gần ba ngàn kỵ binh...đối địch với quân đội Vân Tần, ai dám khinh địch?
Tên nam tử có khuôn mặt già nua giật giật mí mắt, gật đầu, không lên tiếng nữa.
...
Thần mộc phi hạc đang bay lượn giữa các đám mây trắng trên không trung, cấp tốc tiến về lăng Đông Cảnh.
Sắc mặt của Lâm Tịch chợt rất nghiêm trọng.
Vào lúc này, dù là quân đội Vân Tần từ trong trấn Cận Đặc lao ra ngoài, hay là trọng kỵ Đại Mãng bắt đầu dàn trận, cũng không thể nào thấy được có một con Thần mộc phi hạc đang bay lượn giữa không trung trên cao. Nhưng ở trên độ cao như vậy, tầm nhìn của Lâm Tịch lại cực rộng, mà thị lực vượt xa người bình thường giúp hắn phát hiện được rằng bên ngoài trấn Cận Đặc, số lượng quân đội Đại Mãng đang tụ họp đã vượt qua con số mấy ngàn.
Hắn cũng thấy rõ đội quân Vân Tần từ trong trấn Cận Đặc lao ra ngoài đang che chở một số đội xe, sau đấy ầm ầm xông tới gần đội trọng kỵ Đại Mãng.
Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng dựa vào ánh mặt trời chiếu lên các bộ giáp, Lâm Tịch có thể nhận ra đội quân Vân Tần không có nhiều người mặc trọng giáp để chiến đấu. Hắn lập tức cau mày lại, bởi vì hắn cho rằng quân lực của đội quân Vân Tần này không thể sánh bằng với đội trọng kỵ của Đại Mãng ở phía đối diện.
- Lý Ngũ lão sư, có thể nhanh hơn một chút không?
Cho nên, mặc dù hắn biết Lý Ngũ thường xuyên phải truyền hồn lực vào trong Thần mộc phi hạc là một chuyện rất khó khăn và hao tổn tinh thần, cơ thể người điều khiển sẽ rất mệt mỏi, nhưng hắn lại không nhịn được mà hỏi Lý Ngũ.
...
Tạ Doanh mặc một bộ giáp đen che kín toàn thân, cưỡi ngựa đi sau mười quân sĩ Vân Tần ở hàng đầu tiên xông tới đội trọng kỵ Đại Mãng. Tay của ông ta bí mật đưa ra ngoài, chuẩn bị phát quân lệnh.
Chỉ cần tiến tới thêm hai mươi thước nữa, đội trọng kỵ Đại Mãng đang dàn trận sẽ rơi vào tầm bắn của Quán nguyệt nỗ. Mấy đội xe chứa Quán nguyệt nỗ đang đi theo sau ông ta vừa mới được tháo niêm phong, máy móc cũng như dầu thoa bên trong cơ quan còn rất trơn tru, một khi bắn tên ra nhất định sẽ khiến cho đội trọng kỵ Đại Mãng này bị tổn thất nghiêm trọng.
Nhưng ngay lúc này, mặt đất bỗng chấn động, có một loạt âm thanh kim loại va chạm với nhau vang lên trong tai bọn hắn.
Đội trọng kỵ Đại Mãng di chuyển.
Năm trăm trọng kỵ Đại Mãng xếp hình vuông ngay ngắn đằng trước Tạ Doanh cấp tốc chạy đi, tản ra hai bên.
Cùng lúc đó, có một loạt âm thanh dây cung chấn động vang lên.
Con ngươi Tạ Doanh lập tức co lại.
Năm trăm trọng kỵ Đại Mãng vừa rồi đồng loạt giương cung bắn tên, từng cây tên ma sát với không khí phát ra tiếng gió thê lương, bay thẳng lên không trung rồi rơi xuống dưới.
Trong nháy mắt này, Tạ Doanh với kinh nghiệm trận mạc nhiều năm lập tức đoán được những cây tên này nhất định sẽ bắn tới chỗ bọn họ.
- Thủ!
- Bắn!
Chỉ trong một tíc tắc, cánh tay của Tạ Doanh rơi thẳng xuống, đồng thời có hai tiếng quân lệnh hoàn toàn khác nhau từ trong miệng ông ta truyền ra ngoài.
- Keng!
Âm thanh ma sát mãnh liệt giữa cây tên và Quán nguyệt nỗ lập tức vang lên.
Đồng thời có những cây tên mang theo khí tức lạnh lẽo và những luồng khí lưu dài đằng sau rơi vào trong trận, tạo nên vô số âm thanh va chạm với nhau. Hàng loạt tiếng rống thảm thiết, tiếng quát trầm thấp cùng lúc xuất hiện, những luồng máu tươi dài vương vẩy khắp không trung.
Tiếng xé gió mãnh liệt vẫn tiếp tục xuất hiện.
Nhưng ngay sau đó là tiếng ngựa hí thê lương và âm thanh va chạm với mặt đất trầm thấp.
Từng cây tên khổng lồ mạnh mẽ trực tiếp xuyên thủng qua rất nhiều kỵ binh và thân ngựa, khiến cho cả người lẫn ngựa bị ném bay xa trên mặt đất, tạo nên những khe rãnh dài, bùn đất bắn thẳng lên không trung.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Tạ Doanh, Hoàng Đình và nhiều giáo quan khác lập tức biến sắc.
Những trọng kỵ vừa bắn tên không tiếp tục truy kích, luôn luôn duy trì khoảng cách nhất định với bọn họ và dồn hẳn về hai bên. Ngoài ra, hơn bốn trăm tên trọng kỵ còn sống đã đặt cây cung lên cổ ngựa, dây cung hướng xuống phía dưới, sau đó hai chân co lại, mạnh mẽ kéo dài dây cung ra ngoài.
Trên thân cung có một khe rãnh.
Một thanh kim loại mỏng được gấp theo khe rãnh đó lập tức rớt ra ngoài, tạo thành một hình thẳng, kéo căng dây cung ra.
Đây là một thiết kế rất tinh xảo.
Sau khi các trọng kỵ Đại Mãng dùng hai chân đạp mạnh, khiến cho dây cung được kéo ra tới một mức nhất định, cây kim loại mỏng đó sẽ rớt ra ngoài kéo căng dây cung, giúp cho dây cung không thể buông lỏng được nữa.
Như vậy cây cung đó không còn được gọi là cung nữa...đối với quân đội, bọn họ sẽ gọi nó là Cước nỗ, có uy lực vô cùng mạnh mẽ!
Nhưng đối với những loại cước nỗ đã được chế tạo lúc trước, quân sĩ cần phải nằm trên mặt đất, dùng sức ở hai chân kéo căng dây cung, rồi nằm bắn, sau khi bắn xong lại phải quay lại từ đầu, chứ không thể nào biến Cước nỗ thành một loại cung có thể bắn liên tục như các quân sĩ Đại Mãng vừa thực hiện.
Điều quan trọng nhất chính là tầm bắn của loại cước nỗ này đã tiếp cận với những nỗ xe bắn xa.
Bởi vì Tạ Doanh ngay từ đã đã muốn quyết chiến với đội trọng kỵ Đại Mãng này, nên ông ta đã sử dụng một phần quân giới được hộ tống đến lăng Đông Cảnh. Hiện giờ bên quân đội Vân Tần có khoảng trăm chiếc Quán nguyệt nỗ và hơn trăm trọng nỗ dùng tay để bắn, nhưng trong tình huống có quá nhiều cước nỗ áp chế hai bên như vậy, dường như quân đội Vân Tần bọn họ lại không thể chiếm thượng phong quá nhiều.
Giờ khắc này, Tạ Doanh cắn chặt răng đến nỗi máy chảy ra ngoài, khẽ do dự.
Nếu như bây giờ toàn bộ quân đội hợp lực liều mạng, nhưng một khi không thể tiêu diệt được đội trọng kỵ Đại Mãng này, hoặc có thể nói người đứng cuối cùng không phải là số ít quân nhân Vân Tần mà là không ít trọng kỵ Đại Mãng...vậy vấn đề bọn họ đối mặt không chỉ là số quân giới vô cùng quan trọng đối với lăng Đông Cảnh không thể đưa tới đúng hẹn, mà chính là quân đội Đại Mãng sẽ chiếm được số quân giới đấy.
Ngay trong nháy mắt này, đột nhiên có tiếng hoan hô mãnh liệt từ trong quân đội Vân Tần vang lên.
Tạ Doanh lập tức sửng sốt, con ngươi mở to ra.
Một tướng lãnh Vân Tần bỗng nhiên xông ra khỏi trận doanh, xông thẳng về hướng bốn trăm trọng kỵ Đại Mãng..
Tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen này chạy nhanh để lại một vệt tàn ảnh thật dài đằng sau, bùn đất và cỏ xanh dưới chân bị cuốn lên tựa như sóng lớn vỗ vào bờ, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn chiến mã.
Đây hiển nhiên là một người tu hành.
Hơn nữa, còn là một nữ tử.
Đây là một nữ tướng Vân Tần cả người mặc giáp đen, vóc người yểu điệu thon thả, bóng lưng trông rất mềm mại.
Một nữ tử như vậy bây giờ lại quên cả sống chết, xông về phía trận địch, cảnh tượng kinh tâm động phách.
- Nàng ta là ai?
Tạ Doanh rung động đến mức không nói được lời nào. Ông ta là người tu hành, nên ông ta có thể nhận được cô gái trẻ hơn ông ta rất nhiều này là một người tu hành, tu vi đã đạt đến cấp Quốc sĩ!
- Không biết, nàng ta thuộc đội ngũ của Lưu Khôn đại nhân.
Hoàng Đình nhìn cô gái đấy với đôi mắt đầy sự rung động. Hắn ta cũng chỉ biết cô gái này là một tướng lãnh thuộc đội xe hộ tống quân giới, chứ không biết thêm gì khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]