Sáng sớm, ở Đông Ngõa Đương, Vương Nam bước ra ngoài quân trướng, theo thói quen đi tới chuồng ngựa đằng sau.
Sau khi tra xét thức ăn gia súc và sức khỏe chuồng ngựa xong, hắn ta lại bước ra trước, nhưng bất chợt lại nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập.
Một tên giáo quan thuộc đội quân trinh sát, không biết là do mồ hôi chảy ra hay vì vừa đi qua một hồ nước mà cả bộ đồ hắn ta đang mặc đều ướt nhẹp. Khi nhìn thấy Vương Nam, hắn ta lập tức nhảy xuống.
Vương Nam cau mày, hỏi:
- Sao vậy?
- Lính trinh sát ở trước đã xác nhận, đó là đại quân chủ lực của Đại Mãng.
Vị giáo quan này rất khẩn trương, run rẩy nói:
- Phía trước có tám ngàn Khinh kỵ quân mở đường...đại nhân, chúng ta nên làm gì?
- Tám ngàn Khinh kỵ quân mở đường?
Vương Nam nheo mắt lại, chậm rãi lặp lại câu nói đó.
Chỉ là một tướng lãnh thống lĩnh hơn hai ngàn binh mã ở đây, vị lão tướng hơn năm mươi tuổi này hiển nhiên không thể hiểu hết chiến cuộc được, nhưng tất cả quân tình của quân bộ đều phải thông qua lính trinh sát, thông qua những quân sĩ đang đóng trụ tại những điểm quan trọng như vậy mới có thể truyền đi được. Cũng nhờ có những quân nhân dũng cảm tựa như vô số cây đinh đóng chặt trên mặt đất, không bao giờ lùi bước như bọn họ, quân đội Đại Mãng mới không thể tùy ý xen kẽ, thậm chí nhờ có họ mà quân bộ ở sau mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3097975/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.