Hiện giờ Lâm Tịch có thể dễ dàng bắn trúng Hoàng Hỏa Tiếu, nhưng không hiểu tại sao hắn lại không ra tay, ngược lại còn thở nhẹ một tiếng, buông trường cung Thần lê trong tay xuống.
Hoàng Hỏa Tiếu bình tĩnh không có sát khí, nhưng sắc mặt lại thể hiện sự khổ sở không nói nên lời.
Ánh mắt hắn bắt đầu mơ hồ, khi còn cách Lâm Tịch khoảng trăm bước, hắn bỗng nhiên té xuống, lần này không thể nào đứng dậy được nữa.
Lâm Tịch nghe được những âm thanh đứt quãng trong làn gió, hắn cho rằng người tu hành Đại Mãng tên Hoàng Hỏa Tiếu này có những lời cuối cùng muốn nói, nên hắn rất cẩn thận đi tới nghe.
Khi còn cách Hoàng Hỏa Tiếu vài chục bước, hắn thấy Hoàng Hỏa Tiếu đã hôn mê, mà những âm thanh mơ hồ kia cũng chỉ còn hai chữ:
- Về nhà...
Lâm Tịch bỗng nhiên rùng mình, trong tâm có cảm xúc khó tả.
Ngay nháy mắt đấy hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện...hắn nghĩ tới trấn Lộc Lâm, nghĩ tới những quân nhân Vân Tần hi sinh ở đây, chỉ sợ điều cuối cùng bọn họ nhớ tới cũng chỉ là muốn nhìn thấy quê nhà đã lâu không thấy.
Trong lòng người tu hành Đại Mãng làm mật thám ở Vân Tần, rốt cuộc quê hương của hắn có hình dạng như thế nào?
Lâm Tịch nhìn Hoàng Hỏa Tiếu, hắn hiểu được nguyên nhân vì sao hắn ta bị thương nặng đến như vậy nhưng vẫn có thể lê bước tới đây, tất cả chỉ vì mong muốn trở về cố hương.
Lâm Tịch trầm mặc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3097398/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.