Chương trước
Chương sau
Vân Tần có danh sơn, bắc tiếp Đăng Thiên, đông giáp Long Xà.

Trong hoành thành Trung Châu cũng có một tòa núi, tên Chân Long.

Vốn trên núi Chân Long chỉ có một hành cung, tên Vạn thọ, sau lại có một hành cung khác được xây ở vị trí phía bắc Vạn thọ, tên Vô cương.

Hai hành cung này được tạo thành bởi vô số đá ngọc và ngói lưu ly, tọa lạc ở nơi hoặc hiểm trở, hoặc cảnh sắc xung quanh xinh đẹp lạ thường. Ở giữa hai hành cung có một vách đá dựng đứng, ngay trên đầu vách đá có một dòng suối bạc chảy ra bên ngoài, nhờ độ cao của con suối này còn cao hơn khoảng cách chênh lệch giữa hai tòa hành cung, nên khi thác nước rơi xuống đất sẽ tạo thành vô số bọt nước. Cho dù là ngày hè nóng bức, nhờ có con suối này nên hai hành cung rất mát mẻ, giống như cung khuyết ở trên trời.

Hơn nữa, giữa hai tòa cung khuyết này còn có rất nhiều áng cầu vồng thường xuyên được tạo thành.

Nguy nga, hùng vĩ, xinh đẹp, tráng lệ....cho dù dùng hết những ca từ để ngợi khen các kiểu kiến trúc trên thế gian để hình dung hai tòa cung khuyết này, thật cũng không quá đáng.

Hoàng đế Vân Tần Trưởng Tôn Cẩm Sắt đang ngồi trong hành cung Vô cương.

Trong gian điện hắn đang ngồi, ngoại trừ một cái bàn dài có khắc hình chín con rồng được đặt trước người, xung quanh không còn vật nào, chính hắn đang ngự trên một cái nệm êm màu vàng, Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

Hành cung này thậm chí không có cửa sổ, chỉ là một tòa nhà bằng ngọc hình trụ, ở bên trên là nóc nhà vòm trời bằng ngói lưu ly.

Xung quanh trụ ngọc có những màn che được dùng những sợi tơ màu vàng chế thành, bên trên màn che có bảy loại tơ màu sắc khác nhau, thêu thành hoa cỏ côn trùng.

Bốn bề rộng rãi, không có vách ngăn hay cột trụ, phảng phất cả vùng trời, cả mặt đất đang ở dưới chân thiên tử.

Dưới bàn chân hắn chính là những miếng đá màu xanh bóng loáng, trơn nhẵn như gương trong, giống như một mặt hồ rộng lớn xanh thẵm, tán đi khắp bốn phương tám hướng. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên những miếng đá màu xanh đấy có những đồ án tựa như núi sông.

Thật không ngờ nền cung điện bóng loáng như gương, không dính một hạt bụi này, còn là một bản đồ đế quốc Vân Tần rộng lớn!

Núi non sông ngòi, các tòa thành hùng vĩ, ở dưới chân hắn tỏa đi khắp mọi nơi, tựa hồ không có biên giới.

Từ chỗ hắn đang ngồi, có thể thấy cả hoàng thành Trung Châu.

Những bức tường hẹp dài, từng căn vọng lâu, các con đường rộng lớn, vô số đền, nhà cửa...tất cả kéo dài khắp bốn phương tám hướng, thật là một tòa thành lớn hùng vĩ tráng lệ, khó tưởng tượng được rằng đây là thành tựu do con người xây nên.

Tiên hoàng Vân Tần chính thức lập quốc mười lăm năm, lúc mới xây dựng hoàng thành Trung Châu, tổng nhân khẩu đã vượt quá hai trăm năm mươi vạn.

Đến thời khắc này, cộng thêm tất cả nhân khẩu hay lui tới thường trú, tổng nhân khẩu hàng ngày đã vượt quá năm trăm vạn.

Sáu mươi năm trước, một hùng thành có nhân khẩu vượt quá trăm vạn, đây là một điều tưởng như không thể làm được, nhưng cuối cùng đã làm được.

Mà cho đến nay, dõi mắt khắp thiên hạ, một hùng thành có nhân khẩu vượt quá năm trăm vạn, cũng chỉ có duy nhất hoàng thành Trung Châu ở đế quốc Vân Tần này.

Mà hắn, chính là chúa tể hoàng thành Trung Châu, là hoàng đế cả đế quốc Vân Tần hùng mạnh.

Ngay lúc này, trưởng công chúa Vân Tần Trưởng Tôn Mộ Nguyệt trong y phục rất bình thường, đang bước lên thềm ngọc, đi vào đại điện hành cung Vô Cương.

Nhìn khắp hoàng thành Trung Châu, cũng chỉ có nàng và hoàng đế có thể tiến vào đại điện hành cung Vô Cương.

Hàng năm, hoàng thành Trung Châu đều chủ động khuếch trương thêm diện tích, nhưng trong hoàng thành chỉ có một ngọn núi Chân Long này. Hơn nữa, dòng họ Trưởng Tôn vì muốn tuyên dương uy nghiêm thiên tử, nên luôn nói nước chảy trong núi Chân Long cũng là huyết mạch Chân Long giống như Trưởng Tôn thị. Ngoài ra, vì núi Chân Long là nơi có địa thế cao nhất trong hoàng thành Trung Châu, nên cả thủ vệ ngọn núi này cũng là hoàng thân quốc thích.

Có thể nói dung mạo Trưởng Tôn Mộ Nguyệt không xinh đẹp, cộng thêm đôi môi quá mỏng kia, nên người ta luôn có cảm giác nàng là một người khắc nghiệt, lạnh nhạt. Nhưng bởi vì thân phận và khí chất cao sang khi sinh ra đã có của nàng, nên trong mắt phần lớn người trên thế gian, trông nàng thật xinh đẹp, không biết có bao nhiêu người đã từng có ý nghĩ khinh nhờn nàng, nhưng không có ai dám can đảm biểu lộ ra bên ngoài.

Bởi vì những bọt nước mát lạnh của dòng suối đằng xa đã làm cơn nóng mùa hè ở Vân Tần dịu đi rất nhiều, bởi vì gió núi và những phiến đá màu xanh dưới chân rất lạnh lẽo, bởi vì trên bản đồ vô biên vô hạn dưới chân chỉ có nàng và hoàng đế Vân Tần, nên không gian xung quanh nàng hiện giờ trông thật lạnh lẽo và u ám.

...

Từ xưa tới nay, có thể nói bản đồ đế quốc Vân Tần là bản đồ lớn nhất trên thiên hạ. Nếu như muốn đi từ biên quan Long Xà ở cực đông đế quốc, trong tình hình thuận lợi nhất, các thương đội hoặc người lữ hành cũng cần mất ít nhất một tháng mới có thể đến được hoàng thành Trung Châu. Nhưng khi có quân vụ khẩn cấp cần mau chóng bẩm báo, quân đội lại thường dùng phương pháp đưa tin như chim bồ câu, chỉ cần vài ngày đã có thể đưa tin đến hoàng thành, trình lên thánh thượng.

Rốt cuộc, trưởng công chúa Vân Tần - người con gái không biết bao kẻ muốn khinh nhờn, nhưng lại không dám, đã ngồi xuống trước Trưởng Tôn Cẩm Sắt. Thấy Trưởng Tôn Cẩm Sắt không duyệt công văn, nàng liền cau mày lại, hỏi hắn:

- Hoàng huynh, tại sao chỉ phán xét giam lỏng chờ điều tra đối với Mộc Trầm Duẫn?

Trưởng Tôn Cẩm Sắt nhìn nàng, nhìn khuôn mặt trắng noãn như ngọc, âm thanh bình tĩnh mang theo uy nghiêm vô hạn phát ra:

- Trẫm biết hoàng muội đến đây vì chuyện này.

Trưởng công chúa nhìn Trưởng Tôn Cẩm Sắt, biết hắn nhất định sẽ giải đáp nghi vấn trong lòng mình, nên nàng không nói gì, yên lặng chờ đợi.

Thần sắc đùa cợt bỗng xuất hiện trong đôi mắt bình tĩnh của Trưởng Tôn Cẩm Sắt, hắn nói:

- Mộ Nguyệt, hoàng muội biết sự xuất hiện của mười ba trọng giáp Thiên ma, với tính tình của Lâm Tịch, nếu như hắn đã báo như vậy, nhất định đó là chuyện thật...Nhưng hoàng muội có nghĩ Mộc Trầm Duẫn đang thay ai làm việc không? Nếu là ở phía tây, có lẽ còn có người dám giao dịch như vậy với Đại Mãng, nhưng ở phía đông, còn có ai lớn gan như vậy? Dám một lần vận chuyển mười ba bộ trọng giáp Thiên ma. Mộc Trầm Duẫn không phải là kẻ yếu, càng không phải là người ngu, ai có thể ra lệnh cho hắn làm như vậy?

Trưởng công chúa bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Trưởng Tôn Cẩm Sắt.

Trưởng Tôn Cẩm Sắt cũng nhìn nàng, gật đầu nói:

- Hắn đang thay trẫm làm việc, chính trẫm là người giao dịch mười ba bộ trọng giáp Thiên ma này. Hoàng muội muốn biên quân Long Xà phối hợp với hành tỉnh Đông Lâm phối hợp bắt, điều tra hắn sao? Muốn trẫm phải tự điều tra chính mình sao?

Trưởng công chúa nhìn ánh mắt hoàng đế, chậm rãi cúi đầu, nhìn lên con rồng trên long bào hắn đang mặc. Con rồng tinh xảo ấy dường như muốn thoát khỏi long bào, muốn xông tới phía trước xé nàng ra.

- Muội cho rằng giữa hoàng huynh và muội không có bí mật gì, nhưng thật không ngờ lại có nhiều chuyện muội không thể biết được.

Nàng miễn cưỡng cười gượng, nói:

- Tại sao...tại sao hoàng huynh phải làm như vậy?

- Có một số việc trẫm không muốn nói cho hoàng muội, nhưng chỉ vì không muốn hoàng muội phải chịu khổ như trẫm.

Hoàng đế hơi cảm thán, nhưng sau khi nói câu này, giọng nói của hắn bỗng nhiên trở nên đầy uy nghiêm:

- Còn nguyên nhân ư? Nguyên nhân này cũng giống như tại sao trẫm lại không đặt một cái long ỷ ở ngay đây.

Hắn hít sâu một hơi, trong hơi thở mang theo cảm xúc thật lạ thường. Vị hoàng đế Vân Tần này duỗi một ngón tay chỉ vào hùng thành tráng lệ ở ngay dưới, bình tĩnh mà tự giễu nói:

- Thiên hạ này là của trẫm, trăm vạn hùng binh Vân Tần, nhiều người tu hành mạnh mẽ như vậy cũng là của trẫm. Những dân chúng bên dưới luôn cho rằng trẫm là người có quyền thế nhất thiên hạ, nhưng bọn họ có từng biết người ngồi ở đây lúc nào cũng lo âu sợ hãi an nguy của mình, lo lắng rằng liệu có ngày nào mình bị đuổi khỏi long ỷ hay không? Những lão già mãi không chết kia nắm giữ sức mạnh như thế nào? Văn Nhân Thương Nhạc có Thiên Lang vệ, Long Xà Cố Vân Tĩnh có Hắc kỳ quân, còn trẫm, trẫm có cái gì? Trung Châu vệ sao? Đó là người của Chu thủ phụ, chính ông ta cũng là người trẫm không thể động vào được.

Trưởng công chúa ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng nhìn hoàng huynh mình bỗng trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng trở nên hơi xa lạ:

- Nếu như ngay cả Chu thủ phụ cũng không tin được, vậy khắp thiên hạ này, hoàng huynh còn có thể tin ai?

Trưởng Tôn Cẩm Sắt lắc đầu, chân thành nói:

- Cái đó không liên quan đến tin tưởng. Chúng ta mới là chúa tể đế quốc, nếu như muốn những người khác bảo vệ chúng ta an toàn, bảo vệ hoàng quyền của chúng ta, trẫm phải có sức mạnh của chính mình, phải tự nắm lấy sinh mệnh của mình. Hơn nữa, trẫm không muốn những người kia kính sợ trẫm là vì trẫm mang họ Trưởng Tôn.

- Mộ Nguyệt.

Hoàng đế chăm chú nhìn Trưởng công chúa, nói:

- Chẳng lẽ hoàng muội muốn trẫm phải sợ đầu sợ đuôi, không thể tùy ý thi triển tài năng sao?

Trưởng công chúa trầm mặc không nói.

Nàng biết hoài bão của hoàng huynh mình. Thật ra ngay từ lúc biết hoàng huynh mình xây hành cung này, nàng đã biết hắn ta muốn toàn tâm toàn ý chăm lo việc nước, muốn cho lãnh thổ đế quốc Vân Tần không ngừng khuếch trương ra bên ngoài.

Nàng cứ tưởng rằng khi ngồi trong đại điện bốn bề trống không này, nhìn thấy được hoàng thành thịnh thế như thế nào, mặc dù hoàng huynh mình có chuyện gì không vui cũng có thể vui vẻ hơn. Nhưng đến bây giờ, nàng mới biết rằng hành cung này không những làm hoàng huynh mình không vui, mà còn khiến dã tâm trong lòng hắn không ngừng lớn hơn.

Thấy trưởng công chúa trầm mặc như vậy, hoàng đế cũng im lặng một hồi, sau đó mới nói:

- Văn Nhân Thương Nhạc liên tục phái người ám sát những người trẫm phái tới để đổi tướng, để cho ý chỉ và người của trẫm không thể tới trong khu vực hắn lãnh binh. Nếu như ngay cả hắn trẫm cũng không đối phó được, vậy trẫm phải làm sao mới làm thiên hạ khuất phục? Biên quan Long Xà truyền tin tới, xác nhận có người tu hành đằng sau vùng đất sông ngòi hoang vu gia nhập Huyệt man. Chuyện quá kỳ lạ ắt có nguyên nhân, trẫm gọi những người này là yêu ma, nhưng sợ rằng tình hình biên quan Long Xà càng lúc càng căng thẳng hơn...Nếu như trẫm không suy tính cẩn thận, không có lực lượng chỉ có trẫm mới có thể điều động được, vậy làm sao trẫm có thể bình ổn Trung Châu trong thời buổi rối loạn này?

- Vậy...còn Lâm Tịch?

Trưởng công chúa cắn nhẹ môi, chăm chú nhìn hoàng đế, nói:

- Tại sao hoàng huynh lại ban ý chỉ như vậy? Nói là ngợi khen thăng nhiệm, nhưng lại điều hắn tới biên quân Long Xà, làm như vậy có khác gì giết hắn.

Hoàng đế khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói:

- Trẫm chỉ tỏ vẻ không phản đối...Là chính hắn đã tự gây quá nhiều thù hằn, có rất nhiều người muốn đối phó hắn. Hơn nữa, hắn làm trẫm mất mười ba bộ trọng giáp Thiên ma, phá hủy những con cờ trẫm đã vất vả tạo nên. Chắc hoàng muội cũng hiểu mười ba bộ trọng giáp Thiên ma này không phải không thể mất, nhưng quan trọng nhất là học viện Thanh Loan đằng sau hắn. Học viện Thanh Loan đã biết chuyện này, đây mới là chuyện nguy hiểm nhất.

Trưởng công chúa lắc đầu, nói:

- Nhưng hắn là người muội tiến cử...hơn nữa, hoàng huynh cũng biết tiềm chất của hắn.

- Tiềm chất có tốt hơn thì sao? Hiện giờ hắn cũng chỉ là một người tu hành nhỏ yếu, không đáng nhắc tới.

Hoàng đế nhìn thấu được sự cố chấp trong ánh mắt của trưởng công chúa, khẽ thở dài một hơi, nói:

- Hoàng muội phải hiểu người trẫm muốn là người trung với đế quốc, trung với trẫm, chứ không phải trung với học viện. Nhưng vì muội đã kiên trì, trẫm sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cho hắn một cơ hội lựa chọn: Ý chỉ của trẫm và luật pháp Vân Tần không cho phép Mộc Trẫm Duẫn bị giết, trẫm sẽ tạo cho hắn một cơ hội có thể giết chết Mộc Trầm Duẫn, lúc đó hắn lựa chọn như thế nào là quyền của hắn.

- Mộc Trầm Duẫn dám bắt những cô gái đàng hoàng, làm những chuyện trời đất căm phẫn như thế, nhưng dù sao đã làm nhiều việc cho trẫm, nên trẫm cũng cho hắn một cơ hội này.

Hoàng đế Vân Tần bắt đầu lạnh giọng, nói:

- Không có ai có thể coi thường luật pháp Vân Tần, coi thường ý chí hoàng thành.

Trưởng công chúa nhận thấy mình không thể sửa đổi ý chí hoàng huynh mình được, nên chỉ mở miệng hỏi một vấn đề cuối cùng:

- Vậy lần trước Lâm Tịch báo lên có người cùng với Từ Trữ Thân cấu kết người tu hành Đại Mãng thì sao? Cũng là hoàng huynh sao?

- Trẫm còn không ngu đến mức như vậy.

Hoàng đế lắc đầu, nói:

- Dân chúng có thể chấp nhận việc giao dịch với địch quốc. Còn việc dùng người địch quốc...trẫm không dám. Nhưng người này che giấu rất kỹ, nên không thể điều tra được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.