Mở thịnh yến ở phố cá, nâng cốc đón gió mới, ngắm nhìn hoa đào nở.
Mới chỉ nghĩ đến đây, Lâm Tịch không nhịn được cười tán thưởng:
- Đúng là rất đẹp.
Hứa Sanh nhìn thoáng qua hai chum đá lớn ở gần bờ sông, cười nói:
- Trời gần tối rồi, ngày mai tại hạ sẽ cho người mang cái chum lớn hơn tới đây. Nếu không, lỡ như sau này có thêm cá chiên đen hoặc cá sắt đầu chó, không khéo đại nhân lại không có chỗ nuôi.
- Đa tạ Hứa công tử rồi.
Lâm Tịch nhìn người trẻ tuổi mặt đen đang cười rất vui vẻ, thi lễ một lần nữa, sau đó hỏi:
- Tất cả bao nhiêu ngân lượng?
Hứa Sanh ngẩn người, dường như không ngờ Lâm Tịch sẽ hỏi như vậy. Nhưng Lâm Tịch cũng lập tức áy náy giải thích:
- Tại hạ biết đây là quà bằng hữu, nói đến ngân lượng là không đúng...nhưng hiện giờ tại hạ đang ở trong tình thế nào Hứa công tử cũng biết, không ít người đang theo dõi, nếu không nói đến ngân lượng, sợ rằng sẽ có người mượn gió bẻ măng.
Hứa Sanh khẽ trầm mặc, gật đầu.
- Mặc dù hơi phiền toái, nhưng nếu chọc tức được mấy người kia, chúng ta nên vui mừng mới phải.
Lâm Tịch nhìn tấm lưới ướt nhẹp trên mặt đất và cái túi da lớn bên cạnh, cười nói:
- Bình thường tới phố cá mua được mấy con cá này, tại hạ đã rất vui rồi. Hôm nay mọi người lại xem tại hạ là bằng hữu, cố ý đưa tới đây, tất nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ma-bien/3097131/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.