Vô sỉ mặc vô sỉ, trợ Trụ vi ngược[1] là chuyện còn phải làm. 
Giang Dạ Bạch cảm thấy mệnh mình thực khổ, vừa thoát khỏi ma trảo của Nhất Cửu, lại rơi vào miệng sói của Cảnh Nguyên. 
Nàng bị Bạch Nương Tử buộc chặt, áp tải lên Thượng Quang điện của Thục Sơn, trong điện ba vị trưởng lão cùng sáu Bạch y đệ tử thủ hộ phía sau núi tất cả đều khuôn mặt nghiêm túc, nhìn nàng đi vào, cùng nhìn quái vật đi vào không khác nhau. 
Mà phía sau nàng, còn lại là đại nghĩa lăng nhiên một thân chính khí phàm là xuất mã nhất định công thành Thục Sơn kiêu ngạo —— Cảnh Nguyên. 
Cảnh Nguyên đem nàng vào trong sảnh, tiến lên từng bước, tất cung tất kính hành lễ nói: “Sư phụ, trưởng lão, Giang Dạ Bạch đã đến.” 
Giang Dạ Bạch run rẩy ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên, ánh mắt lóe ra. 
Chu trưởng lão khó nhìn nhất nữ tử đáng thương như thế, vội đứng dậy đi qua cầm tay nàng: “Tiểu Dạ Dạ a, ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nơi nào không đi, đi cấm địa là làm sao?” 
Giang Dạ Bạch chính là khóc, không nói được một lời. 
Vì thế hắn đành phải đến hỏi Cảnh Nguyên: “Ngươi ở đâu tìm được nàng?” 
“Hồi bẩm tam trưởng lão, đệ tử lúc trước phụng mệnh đi thăm dò phương pháp giải trừ đọa hồn, vô tình đi ngang qua bích đàm, đáy nước có vật giãy dụa, tiến đến vớt lên, nguyên lai là nàng. Trên người nàng bị buộc vào tảng đá lớn, tay chân cứng ngắc, nếu không có đệ tử ngẫu nhiên phát hiện, giờ phút này đã muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-loi-cuon-cuon-den/1455036/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.