Giang Dạ Bạch lập tức nhìn ra, đây là chữ viết của Cảnh Nguyên. Nàng lại ngẩng đầu, trần nhà vẫn trắng xoá một mảnh, phỏng chừng nàng vừa rồi vào bằng cách nào, trang giấy kia cũng vào bằng cách đó. Nói cách khác, Cảnh Nguyên có thể nghe được nàng nói chuyện cùng Quỳnh Hoa, khó trách hắn yên tâm như thế một câu cũng không nói liền đem nàng quăng vào. 
Đây cũng là giải thích, Cảnh Nguyên đã giải quyết nguy cơ bên kia? Nếu không nào có mất công mắng Quỳnh Hoa. 
Vốn tưởng rằng Quỳnh Hoa khẳng định sẽ phấn khởi phản kích, kết quả giấy này bay đến, hắn lại thành thật, lầu bầu vài tiếng sau đó tìm ghế dựa ngồi xuống, bắt đầu vận công chữa thương. 
Giang Dạ Bạch hiếu kỳ nói: “Thương thế của ngươi còn chưa khỏi?” 
Quỳnh Hoa trừng mắt liếc nàng một cái, “Nào có nhanh như vậy! Lũ tiểu nhân Thục Sơn kia, chiêu số âm mưu ám toán ti bỉ vô sỉ hạ lưu!” 
Rõ ràng ngươi mới là kẻ ti bỉ vô sỉ âm mưu ấy? Giang Dạ Bạch thầm nghĩ. Sau đó nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Vô Cực thiên thư không tới tay?” 
Quỳnh Hoa cũng không vận công, lập tức nhảy dựng lên: “CMN, tiểu tử kia cư nhiên ngay cả việc này cũng nói cho ngươi! Họa thủy! Quả nhiên là hồng nhan họa thủy!” 
Giang Dạ Bạch bị hắn mắng á khẩu không trả lời được, yên lặng chịu đựng. 
May mắn, Quỳnh Hoa mắng thì mắng, nhưng rất nhanh sẽ hết giận, sau đó thành thành thật thật thẳng thắn còn thật sự trả lời vấn đề của nàng: “Chúng ta thật vất vả đi vào, vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-loi-cuon-cuon-den/1455035/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.