“Khoảng cách giữa Ma giới và Nhân giới, nghe nói có một con đường rất dài, trên con đường này không thể sử dụng pháp thuật gì, chỉ có một phương pháp là đi bộ hành tẩu, bọn họ đi tới, ước chừng cần một trăm năm. Nhưng mà, một khi thiên nhãn bị mở ra, con đường kia lập tức mất đi hạn chế, ma tộc có thể nháy mắt bay tới. Bởi vậy, lần trước mới có phương pháp đối phó là trước khi thiên nhãn mở ra đã đem nó che lại hoàn toàn.” Cảnh Nguyên nói đến chỗ này, nhìn nàng nói, “Sùng Hương sư tổ tuy là tổ tiên của phái ta, nhưng hắn bất quá chỉ là một người phàm, ngươi… ngươi không giống như thế.” 
“Hả?” 
“Trăm ngàn năm qua, loài người tu chân đều phải thanh tâm quả dục, sợ nhất chính là một cái tham niệm (ý niệm tham lam). Mà ngươi lại có thể dùng tham niệm cắn nuốt vạn vật, không chỉ có như thế, còn có thể ăn cả linh vật để chuyển hóa thành pháp lực bản thân—— điều này thực đáng sợ, cũng thực đáng quý. Cho nên…” Không biết là có phải ảo giác hay không, trên mặt Cảnh Nguyên trước sau như một không hề hiển lộ ý cười, nhưng Giang Dạ Bạch lại cảm thấy hắn lúc này ôn nhu hơn so với bất kỳ thời điểm nào khác—— một loại chân chính ôn nhu, “Ta cho rằng, nếu ngươi đúng như lời nói, có thể không phải chết.” 
Lông mi của nàng nhẹ nhàng run lên. 
Lại chậm rãi ngước lên, đối diện với ánh mắt của hắn. 
Người này… Nguyên bản hẳn là phu quân của nàng. Là nhân duyên ký 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-loi-cuon-cuon-den/1455022/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.