Sắc mặt Tần Nguyệt Sương đã tốt lên rất nhiều, xương sườn đã lành một cách kỳ diệu. Mặc dù hàn độc trong cơ thể đã bị áp chế, nhưng vô luận như thế nào nàng cũng không thể thi triển công pháp vượt xa tự thân tu vi lực lượng như mới vừa rồi.
Vương Triết không quay đầu lại, cự tuyệt:
- Không được.
- Nhưng Hàn sư ca...
Nguyệt Sương vành mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống, nức nở nói:
- Con muốn báo thù cho sư ca...
Vương Triết ra lệnh:
- Lấy kiếm của nó.
Một gã thân vệ bước tới, lấy đi bội kiếm của Nguyệt Sương. Đồng Trạch thấp giọng giải thích:
- Ma quân tuy là cường nỗ chi mạt, quân ta cũng không còn thừa lực. Thiên Vũ doanh tổn thất bảy thành, Thiên Sách doanh cũng chỉ còn dư lại nửa số có thể chiến đấu. Vừa mới rồi Thiên Tễ doanh báo lại, trong vòng một canh giờ tiêu hao mười hai vạn mũi tên, trước mắt chỉ còn không tới một vạn mũi tên. Lần này thắng bại còn đang trong lúc năm năm, cô cho dù ra trận cũng không cải biến được thế cục, còn khiến cho sư soái phân thần...
Vương Triết không để ý đến Nguyệt Sương, mà nhìn Trần Tiểu Thiên bên cạnh, bỗng nhiên nói:
- Phu dĩ thân tan ra vạn vật, lấy đan điền làm đỉnh lô, tích tinh hóa khí, luyện khí hợp thần.
Nguyệt Sương vừa xuất hiện, Trần Tiểu Thiên bản năng lui nửa bước. Hắn lúc này trên người khó chịu vô cùng, theo chiến trường chém giết càng lúc càng thảm liệt, thân thể hắn ngày càng khó chịu hơn. Thái dương huyết thiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-lo-phong-luu/1526949/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.