Nhìn những ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm vào mình Thiên Kiệt chỉ biết lắc đầu. Khẽ thở dài, vuốt ve mái tóc cô.
_"Huynh xin lỗi, Lan Nhi à, đang ở giữa đường đấy." _"Không. Muội mặc kệ, huynh gạt muội. Bây giờ muội sẽ không để huynh rời đi nữa đâu." Thiên Kiệt đành phải liếc mắt cầu cứu tam nữ. Thấy vậy Bạch Nguyệt Tiên Tử tiến lại nhẹ kéo tay cô ra.
_" Lan Nhi à, được rồi. Đằng nào cũng tới đây rồi, vậy muội đi chung luôn đi." _"Thật sự, Tỷ hứa rồi nha." Lâm Lan vui mừng nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Lăng Như Vân làm nũng khiến tam nữ bất đắc dĩ thở dài. Ài... tiểu nha đầu bướng bỉnh này.
_" Nào, có nơi nào có món ngon dẫn huynh đi thưởng thức nào.?" _" Muội biết rồi, Đến Vọng Nguyệt Lâu đi, thức ăn ở đó ngon lắm." Lâm Lan nhanh nhảu, khẽ vỗ vỗ đầu Băng Vương Kỳ Lân Vũ ra hiệu nó quay về Thánh Viện đón hai tỷ tỷ đến, chắc hai tỷ sẽ vui lắm.
_" Hân Như muội có muốn đi chung với bọn tỷ không? Bạch Nguyệt Tiên Tử mỉm cười tiến tới nắm lấy tay nàng hỏi. Lục Hân Như khẽ liếc nhìn qua phía Thiên Kiệt ngại ngần gật đầu. Vậy là nhóm sáu người rời đi trước ánh mắt mê hoặc của mọi người. Chuyện cứ như vậy là xong rồi à. Đám người xem náo nhiệt thất vọng rời đi. Để lại đám người Vô Tình á khẩu. Đùa à, là Diệu Linh Băng Tiên đấy, đứa con cưng của Thánh Viện ai dại dột gì mà cản lại. Nhưng vẫn có kẻ ngầm ghen tuông.
Vọng Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-linh-song-nguyet/1465371/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.