Câu trả lời của Vi Đặng Quốc khiến cả nhóm DMI đều kinh ngạc, người đàn ông băng trắng mà hai anh em Thái Hoa-Thái Vũ gọi là “bố”, là người của DMI sao? Lão Quốc sau khi nói xong, lão khinh khỉnh mặt ra cười, lão lia mắt nhìn thái độ trố mắt ngạc nhiên của anh Phú, Huy, Viên và Y Văn. Cuối cùng, lão bật cười khanh khách như thể đắc ý lắm:
_ Haha, tao đùa đấy! Thằng bị giết là em trai tao!
_ Em…em trai? What? Em trai mày cũng giết?
_ Hê hê, thằng ngu ấy bảo muốn thoát khỏi cuộc sống sai trái gì gì đấy, đòi làm “Thổ Địa” chỉ điểm cho bọn mày! Tao tương kế tựu kế làm nó phát điên rồi thay nó làm “Thổ Địa”. Trước chúng mày, bọn Cục Tâm Linh Miền Bắc cũng cử vài thằng đến điều tra, tao lừa cho đi về hết cả lũ, chỉ riêng lũ chúng mày……….
_ Mày đúng không phải con người! Tao không xử mày tao thẹn với Trương Lăng tổ sư
Anh Phú lửa nộ trong lòng khó dằn, toàn thân toả ra toàn là sát khí, sát khí bức người đến mức tên Vi Đặng Quốc cũng thấy lạnh cả sống lưng. Dĩ nhiên, Thái Hoa-Thái Vũ cũng bị sát khí của anh Phú doạ cho mất hồn mất vía không dám vọng động. Tên nào tên nấy đổ từng giọt mồ hôi lạnh chăm chú quan sát.
Hơn ai hết, lão Quốc đã biết rõ thực lực anh Phú sau khi hứng trọn một cước của anh vào người, dẫu cho anh vẫn chưa tung hết sức. Lão Quốc sau vài phút có hơi mất bình tĩnh đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-kiep/2003394/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.