Lão Quốc béo vuốt bộ ria mép uốn cong vuốt của mình, mắt lim dim cười nhìn nhóm DMI. Khỏi phải nói, anh Y Văn là người thảng thốt nhất, vừa mới có chút hảo cảm với lão ta xong giờ lại phải ở thế đối địch. Sự thật ở trước mặt không thể chối cãi, rõ ràng lão ta là kẻ tạo ra sương mù gây nhiễu loạn cho nhóm DMI. Y Văn tiến lên một bước, dán mắt chặt vào lão Quốc:
_ Giờ tui đoán chắc ông cũng chẳng phải dân lái xe tải gì đâu, vậy sao ông thoát được chốt giao thông?
_ Hé hé, khi tao nói bùa, bùa ở đây là thuật thôi miên, hé hé
_ Thuật thôi miên?
_ Thuật thôi miên của quỷ!
Anh Phú tiếp lời lão Quốc. Như Huy đã nói, Thổ Địa vốn không sợ âm vong mà ngược lại, kẻ phải sợ chính là bọn chúng. Thổ Địa nếu sợ là sợ yêu quái, quỷ hoặc ác thần, có nghĩa nếu Thổ Địa sợ lão Quốc thì đích thị lão nằm trong ba loại trên. Lão Quốc mỉm cười thoả mãn, vầng trán hơi hói của lão đổ nếp nhăn xô lại, đầu lăng lắc cười cợt:
_ Hê hê! Biết rồi đỡ tốn công tao giải thích!
_ Tao có 3 điều cần hỏi mày (Anh Phú tiếp tục hỏi lão)
_ Cũng được! Dù gì bọn mày cũng không sống nổi! Xem như tao làm phước cho tụi mày chết được thanh thản!
_ Hì, tự tin lắm! Câu thứ nhất, Vi Thủ An sao còn sống mà mở ra võ đường này?
_ Tổ tiên tao năm xưa bị Lý Thường Kiệt vây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-kiep/2003392/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.