Nhóm tôi tớ sắp xếp xong cái quá trình thành hôn, đến buổi trưa, Bùi Dực cưỡi tuấn mã, mang theo sính lễ phong phú, chở thập lí hồng trang đón Thẩm Diên vẻ vang từ Thẩm viên về Bùi phủ.
Khi hai người song song bái đường chi lễ, nhân lúc mọi người không chú ý, Bùi Dực theo hồng lăng cầm đôi tay nhỏ của Thẩm Diên, sau đó không dấu vết gãi vào lòng bàn tay nàng.
Thẩm Diên hơi khó hiểu, nàng rũ mắt xuyên qua khăn voan đỏ, chỉ có thể thấy đôi giày màu đen với vạt áo xiêm y đỏ của hắn.
Tiếp theo, phải hành lễ phu thê giao bái. Hai người xoay người, mặt đối mặt. Thẩm Diên khom lưng trước, nhưng Bùi Dực lại chậm chạp không khom lưng.
Thẩm Diên cách một tầng vải đỏ hoang mang nhìn Bùi Dực, không biết hắn sẽ làm gì.
Nàng thậm chí suy nghĩ có phải chuyện bản thân lừa Bùi Dực bị phát hiện hay không cho nên hắn đang không vui.
Bùi Dực nhìn thẳng nàng, tuy rằng cách một tầng khăn voan đỏ nhưng đôi mắt đen thâm tình của hắn lại không giảm, như thể họ đang nhìn nhau mà không có bất kỳ rào cản nào.
Hắn khẽ mở môi mỏng, thong thả lại nghiêm túc nói: “Hành lễ đối bái xong, Thẩm Diên đó là người vợ duy nhất của ta, sau này Bùi Dực ta vĩnh viễn không nạp thiếp. Bất luận phú quý hoặc nghèo túng, ta tuyệt đối không vứt bỏ nàng, sẽ yêu thương nàng, tôn trọng nàng, quý trọng nàng, trung thành với nàng. Dắt tay nàng đến đầu bạc răng long, sống ở cùng nhà, chết chung một huyệt.”
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-kiep-lam-thiep-hau-kiep-lam-the/1773699/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.